Nửa giờ sau, An Niên từ phòng làm việc bước ra. Lúc nãy sau khi rời phòng ngủ thì anh đã vào thư phòng, muốn xử lý một số tài liệu nhưng anh không thể nào tập trung. Một chữ cũng không đặt vào mắt. Bỗng suy nghĩ đến Lục Lam, bất giác mày anh cau chặt lại. 
Vì sao anh lại nghĩ đến cô? 
Bữa cơm mà Lục Lam nấu cho anh ăn, anh chỉ ăn vài đũa sau đó hất đổ hết. Đúng vậy, anh muốn nhìn cô đau khổ. 
Cũng chỉ có để cô đau khổ thì lòng An Niên mới hả dạ được. 
Nhưng nhìn cô khóc, nhìn cô bị đứt tay, nhìn cô không ăn uống đầy đủ nên bị đau bao tử mà lòng anh có chút khó chịu. Lúc nãy anh rời khỏi người Cao Nhĩ không phải vì tiếng sủa lớn của Sắc Sắc, mà là vì những hình ảnh chật vật của Lục Lam. Anh không thể không nghĩ đến cô. 
Vốn định làm việc sẽ để bản thân ổn định hơn, nhưng càng không có ích, trong đầu anh chỉ có hình ảnh đau đớn của Lục Lam vào khoảng thời gian trước khi bị đau bụng. Lúc ấy cô đau rất dữ dội, có phải bây giờ cũng vậy không? 
Nhưng tại sao anh lại nghỉ đến loại người đáng ghét như cô? Rốt cuộc là tại sao chứ? 
Suy nghĩ chưa đầy một phút, cuối cùng An Niên cũng quyết định xoay người xuống lầu. Cửa phòng Lục Lam không đóng, anh đặt chân bước vào. 
Đập vào mắt anh là hình ảnh Lục Lam co rúm người lại, cô dùng hai tay ôm bụng, mày cũng cau chặt. Gối chăn cũng không còn yên vị trên giường, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-tan-khoc/184584/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.