Lục Lam về đến An gia ngay sau khi cô rời khỏi nhà hàng, vừa bước chân vào cửa thì Kỳ Âm đã chạy nhanh ra và tiến vào lòng cô, cô bé vui mừng háo hức reo vang : "Mẹ về rồi!"
"Con gái của mẹ." Lần nào cũng vậy, hễ cô vừa về đến thì Kỳ Âm lại chạy ra chào đón, lúc nào trên môi cô bé cũng luôn có một nụ cười rạng rỡ.
Hai mẹ con cùng đi vào trong, Lục Lam hỏi Kỳ Âm : "Hôm nay ở lớp có điều gì vui không con gái cưng?"
"Điểm con lại nằm trong số những người cao nhất lớp nữa ạ." Kỳ Âm hớn hở khoe thành tích.
"Con rất giỏi, mẹ rất tự hào về Kỳ Âm đấy!"
"Lam về rồi đấy à, vào ăn cơm luôn nhé con?" Trịnh Kim Miên từ bên trong đi ra, bà dịu hiền nhìn cô đầy yêu thương.
Lục Lam lắc đầu : "Con đã ăn với đối tác rồi ạ. Ba mẹ cứ ăn đi, không cần đợi con đâu."
Cô nhìn Trịnh Kim Miên, so với bốn năm trước bà dường như đã già đi thêm mấy tuổi. Với nỗi đau mất con, nỗi lo cho gia đình thì sao bà có thể mãi vui mừng được chứ? Cô biết bà luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng sâu thẳm bên trong là một nỗi buồn không thể nói nên lời. An Niên ra đi không chỉ mang đến đau thương cho riêng cô mà khiến Trịnh Kim Miên và An Bách gần như suy sụp, thể chất vẫn bình ổn nhưng lại kiệt quệ về tinh thần.
Cô thương bà lắm, càng nhìn lại càng thấy thương. Bà là một người phụ nữ tốt, bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-tan-khoc/1502723/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.