Chương trước
Chương sau
"Hừ, đúng là oan gia, đi đâu cũng gặp."
Khi Lục Lam và Kỳ Âm vẫn còn đang say sưa lựa chọn quần áo thì phía sau bỗng vang lên một giọng nói khó nghe. Không quay đầu lại thì cô cũng biết kẻ đứng sau lưng cô là ai.
Cô nhìn Cao Nhĩ, đáy mắt trở nên lạnh lẽo : "Cô có thể xem như không thấy chúng tôi, hà cớ gì phải đến bắt chuyện?"
"Gâu gâu." Sắc Sắc cũng không thể yên lặng khi thấy Cao Nhĩ, có lẽ không ai biết rằng trong thâm tâm của Sắc Sắc nó vẫn còn nhớ như in những việc mà Cao Nhĩ đã gây ra cho nó và Lục Lam, thấy Cao Nhĩ Sắc Sắc như thấy kẻ thù, nó bày lên vẻ mặt dữ tợn.
"Con chó điên này của cô vẫn như vậy nhỉ, gặp là sủa gặp là sủa, cô nên dạy dỗ nó lại đi!" Năm đó Sắc Sắc không là gì đối với Cao Nhĩ, cô ta muốn đá thì đá, muốn đạp thì đạp. Nhưng bây giờ Sắc Sắc đã thật sự lớn, nhìn nó bất giác trong lòng cô ta lại cảm thấy sợ hãi. Cô ta thật hối hận khi năm đó không giết chết Sắc Sắc, nếu không bây giờ cô ta cũng không phải dè dặt thế này.
"Cô nên xem lại cách ăn ở của mình, vì sao Sắc Sắc chỉ sủa một mình cô thì cô cũng hiểu rồi đấy."
Đã lâu rồi Lục Lam mới gặp lại Cao Nhĩ, lần nào cũng nói chuyện với ý thù địch. Cô ta không nhường nhịn cô, cô cũng không thể để cô ta lấn át. Đã nói từ đầu cô không hề hiền, muốn gây sự, cô tiếp!
Theo như cô được biết bây giờ Cao Nhĩ đã có chồng rồi, vậy mà những chuyện cũ với An Niên cô ta cũng không hề muốn bỏ qua. Cô ta vẫn xem cô là cái gai trong mắt mà muốn nhổ đi, cô cũng đâu dễ dàng để người khác chọc tức, lúc nào cũng đáp trả lại. Lần này cũng không ngoại lệ.
"Cô, được lắm..." Cao Nhĩ cố nuốt cục tức này vào trong, suy nghĩ một lúc cô ta bình tâm trở lại mà chanh chua nói : "Mấy năm nay cũng thật tội nghiệp cho cô, từ khi An Niên ra đi thì cô phải một mình nuôi con, phải bỏ đi sở thích cứu người của mình mà trở về An gia điều hành An thị. Còn con cô, hình như tên là An Kỳ Âm đúng không? Mới sinh ra một năm mà đã mất cha, chậc chậc, thật quá đáng thương."
Nghe những lời chế giễu của Cao Nhĩ bất giác lòng Lục Lam trở nên buốt giá, bàn tay cô từ khi nào đã siết lại thành nắm đấm, khuôn mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết. Cô có thể chịu đựng được việc Cao Nhĩ công kích mình, khích bác mình nhưng cô lại không thể đứng yên nhìn cô ta tỏ ra ra thương hại Kỳ Âm. Kỳ Âm còn rất nhỏ, vậy mà cô ta cũng không muốn buông tha sao? Ân oán của người lớn vì sao lại đổ lên đầu trẻ con?
Lúc Lục Lam chuẩn bị mở miệng đáp lại thì bỗng nhiên bàn tay đã được Kỳ Âm nắm lại, cô bé như đang xoa dịu cô, muốn cô bớt giận. Cô nhìn Kỳ Âm, cô bé cũng nhìn cô, bàn tay cô bé càng nắm chặt tay cô hơn, điều này khiến tâm trạng cô bình tĩnh đi rất nhiều.
Cô chưa lên tiếng thì Kỳ Âm lại đáp lời Cao Nhĩ trước : "Đáng thương nhất chính là người trước mặt chúng ta đây mẹ ạ. Người luôn cho rằng sẽ được lấy ba con, sẽ được trở thành phu nhân của An gia nhưng cuối cùng lại là đang nằm mơ. Trèo cao té đau, kết cục thảm hại. Tiếc quá đi mất!"
Kỳ Âm không hề tỏ ra tức giận trước thái độ của Cao Nhĩ, cô bé chỉ điềm nhiên trả lời, đâu đó lại mang theo sự chăm chọc ngây ngô khiến người khác uất nghẹn.
Cao Nhĩ giận run người, cô ta không ngờ Kỳ Âm lại miệng mồm lanh lợi thế này. Bàn tay cô ta siết lại cơ hồ xuất hiện các đường gân xanh đáng sợ, cô ta quát lên : "Mày im đi, biết cái gì mà nói chứ?"
"Gâu gâu gâu." Tiếng quát của Cao Nhĩ liền dứt thì Sắc Sắc đã tiến lên hai bước sủa mạnh mấy tiếng, Cao Nhĩ tuy tức giận nhưng lại sợ run người, cô ta nhanh chóng lùi ra phía sau.
Lúc này Lục Lam mới cất lời : "Cao Nhĩ, tốt nhất lần sau thấy tôi thì nên tránh ra xa, nếu không đừng trách tôi vô tình. Cô đừng tưởng dựa vào chút địa vị của chồng cô trên thương trường mà ở đây hống hách, tôi cho cô biết, nếu dám chọc tôi tức giận lần nữa thì đừng trách tôi không khách khí!"
Lục Lam chưa bao giờ tức giận với Cao Nhĩ đến thế này, lúc nào tranh cãi với cô ta cô cũng luôn giữ được vẻ bình tĩnh. Nhưng hôm nay cô ta lại nhắc đến Kỳ Âm, Kỳ Âm còn quý hơn cả sinh mạng của cô, ai đụng tới cô bé cô đều sẽ không bỏ qua, bất kể kẻ đó có là người quyền lực thế nào.
Cảnh cáo Cao Nhĩ lần cuối để cô ta biết khó mà rút lui. Nếu không lần sau cô sẽ ra tay thật sự. Cô bây giờ đã khác hẳn lúc xưa, quyền thế địa vị đều có đủ, cô nói được thì nhất định sẽ làm được!
Dứt lời cô liền nắm tay Kỳ Âm xoay người rời đi, để lại khuôn mặt xám xịt do bị dọa sợ. Cao Nhĩ tức tối vô cùng, đôi mắt trở nên đỏ ngầu đến đáng sợ.
Mọi người xung quanh đều nhìn cô ta khiến cô ta càng thêm bức bối, cô ta nhục nhã dậm chân mạnh một cái sau đó nhanh chóng rời đi.
Về phía Lục Lam, sau khi cô thanh toán xong liền cùng Kỳ Âm đi bộ trở về. Dù sao nơi đây cũng gần nhà, lâu lâu đi bộ cũng là điều tốt nên hai mẹ con cũng không than thở một câu.
"Kỳ Âm, sao con lại biết Cao Nhĩ muốn trở thành vợ của ba?" Nhớ đến thái độ quyết liệt của Kỳ Âm lúc nãy Lục Lam cũng cảm thấy tò mò, cô chưa từng nói cho cô bé biết những việc liên quan đến Cao Nhĩ vậy mà cô bé lại hiểu rõ như vậy, thật lạ mà.
"Con đoán thôi." Kỳ Âm cười tươi để lộ hàm răng trắng sáng : "Qua thái độ của mẹ Kỳ Âm biết được mẹ không hề thích cô ta, nhưng điều gì lại khiến mẹ không thích người phụ nữ đó? Chỉ có một lý giải duy nhất chính là người phụ nữ đó đã từng mặt dày quyến rũ ba, chỉ có như vậy nên mẹ mới ghét người phụ nữ đó sâu đậm. Đúng không mẹ?"
Kỳ Âm suy luận, Lục Lam cười nhẹ xoa đầu con gái : "Con thật thông minh." Gần như là đoán đúng hết.
"Vì Kỳ Âm là con gái của mẹ Lam mà, con kế thừa sự thông minh và xinh đẹp của mẹ đấy!"
"Con bé này, thật là." Nói cái gì cô bé cũng có thể trả lời được, đúng là không biết giống ai nữa. Cô thì không thích nói nhiều, An Niên lại càng kiệm lời, vậy mà con của cô và anh lại lanh lợi nói nhiều thế này, đúng thật là lạ lẫm!
Hai mẹ con đi được chưa bao lâu thì vô tình gặp Tiêu Vĩ, hắn dường như cũng vừa ra ngoài mua thứ gì đó, tay vẫn còn cầm theo vài cái túi nhỏ.
"Tình cờ thật, em và Kỳ Âm cũng ra ngoài à?" Tiêu Vĩ lên tiếng hỏi trước.
"Vâng, em và Kỳ Âm ra ngoài mua một chút đồ." Lục Lam đáp, Kỳ Âm gật đầu với Tiêu Vĩ : "Cháu chào chú Tiêu."
Tiêu Vĩ nhẹ mỉm cười, bàn tay sờ vào đầu Kỳ Âm một cái : "Chào cháu."
Không khí bỗng trở nên ngượng ngập, Lục Lam cũng không có ý định trò chuyện phiếm nên đã cất lời : "An thị còn một số việc, em về trước xử lý nhé!"
"Tạm biệt." Tiêu Vĩ chỉ gật đầu, đôi mắt hắn thoáng chút buồn.
Đợi đi khi hình bóng cô vụt qua thì hắn mới hụt hẫng nhìn theo, trong lòng bất giác lại nhói lên từng cơn đau.
Đã bốn năm, An Niên đã đi được bốn năm vậy mà Lục Lam vẫn không thể quên được anh, trong mắt cô không một lúc nào có hình bóng của hắn, hắn buồn lắm, xót xa lắm. Hắn muốn chăm sóc cho cô, hắn đảm bảo sẽ có thể mang lại cho cô hạnh phúc cả cuộc đời nhưng cô lại không hề cho hắn một cơ hội nào, dù là một chút cũng không có.
Hắn biết cô không thể quên được An Niên càng biết cô sẽ không bao giờ chấp nhận hắn, nhưng hắn vẫn còn ôm hy vọng, dù là một tia nhỏ nhoi hắn cũng rất trông chờ.
Hắn chờ một ngày cô sẽ mở lòng ra đón nhận hắn, nhưng có lẽ ngày đó sẽ không bao giờ xảy ra...
"Chú Tiêu thích mẹ như vậy mẹ không có cảm tình với chú ấy chút nào sao mẹ?" Đi một lúc, đảm bảo đã cách xa Tiêu Vĩ một khoảng Kỳ Âm liền lên tiếng hỏi Lục Lam với giọng điệu ngây ngô.
Cô chỉ lắc đầu trả lời : "Người mẹ yêu là ba con, cả đời chỉ yêu một mình ba con."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.