Từ sau khi An Niên mất giá cổ phiếu của An thị bỗng chốc tuột dốc không phanh. An Bách hiện tại cũng không được nhàn nhã như lúc trước nữa, ông trở về An thị thay An Niên gánh vác mọi chuyện lớn nhỏ.
Cũng nhờ có Quan Khiêm giúp đỡ mà tình hình An thị nhanh chóng có chuyển biến tốt hơn một chút, nhưng nếu cứ mãi như thế này thì cũng không khả quan là mấy.
Về phía Lục Lam, cô cũng không đến bệnh viện làm việc nữa, ngày ngày chỉ ở cạnh Kỳ Âm mà không cần quan tâm những việc khác.
Kỳ Âm vừa mới ngủ nên Lục Lam xuống lầu lấy một ít nước, vô ý cô lại nghe được cuộc trò chuyện của người giúp việc :
"An lão gia cứ lo lắng cho An thị thế này mà không ngày nào được yên giấc, ông dường như đã già đi rất nhiều, tôi nhìn mà cũng thấy xót xa."
"Không chỉ An lão gia mà An phu nhân cũng thế, bà lúc nào cũng phúc hậu như vậy nhưng hình như bây giờ trong ánh mắt của bà cũng đã không còn chút niềm vui nào nữa rồi."
"Còn An thiếu phu nhân, cô ấy cứ đờ đẫn mà chăm con, càng nhìn cô ấy tôi lại càng thương cô ấy nhiều hơn."
"Sự ra đi đột ngột của An thiếu gia đúng là khiến tất cả mọi người đều đau đớn. Giờ đây An thị bỗng chốc đi xuống, mặc dù biết An lão gia đã ra tay nhưng tôi vẫn sợ tình hình An thị sẽ tồi tệ hơn."
Nghe những lời bọn người giúp việc nói bỗng nhiên đôi chân Lục Lam khựng lại, cô ngẫm nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-tan-khoc/1502712/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.