Thật ra anh không bế Kỳ Âm một phần là vì không biết cách bế, sợ sẽ xảy ra bất trắc gì. Nhưng còn một phần nữa, đó chính là anh vẫn còn e dè Lục Lam. 
Lúc trước anh đã có ý định muốn phá bỏ cái thai của cô, thái độ lại vô cùng cương quyết. Anh biết cô vẫn còn nhớ chuyện này và không bao giờ quên được. Vậy mà bây giờ anh lại muốn bế, cô chắc chắn sẽ không đồng ý điều này. 
Anh sợ anh tự làm theo ý mình sẽ khiến cô không vui, anh thật sự không muốn cô chán ghét mình thêm chút nào nữa vậy nên mới không dám bế Kỳ Âm. 
Đợi đến khi cô tha thứ cho anh thì cũng không muộn... Lúc ấy anh sẽ ẵm con trên tay mà không còn chút muộn phiền nào nữa, và anh cũng sẽ có một mái ấp hạnh phúc bên gia đình của mình. 
Nhưng có lẽ, ngày đó sẽ rất lâu về sau... Dù có thế nào thì anh cũng nhất định sẽ đợi được! 
Lục Lam tỉnh dậy đã là một giờ khuya, cô vừa mở mắt đã hốt hoảng hỏi lớn : "Con tôi đâu?" 
An Niên ngồi trên ghế cạnh cô, vừa nghe cô cất giọng liền giật mình tỉnh giấc, thấy cô lo lắng như thế anh liền trấn an : "Em đừng quá lo lắng, vì em vẫn còn ngủ nên mẹ đã chăm sóc con ở phòng bên cạnh, anh sẽ gọi mẹ sang." 
An Niên dứng dậy nhanh chóng bước ra ngoài. Không lâu sau đó anh cùng Trịnh Kim Miên đi vào, trên tay bà còn ẵm theo một đứa bé. 
"Nó rất dễ thương, y như là con." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-tan-khoc/1502702/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.