"Sử dụng laptop cũng lâu rồi, em nên nghỉ ngơi một chút đi." 
Vì mấy hôm nay vừa xuất viện nên Trịnh Kim Miên lại bắt buộc cô xin nghỉ việc vài hôm để tịnh dưỡng lại cho khỏe sức. Là một người cuồng công việc tức nhiên Lục Lam không muốn chút nào nhưng dù sao Trịnh Kim Miên cũng rất cương quyết, cô không dám không nghe theo. 
Tuy vậy nhưng cô vẫn xem qua bệnh án của một số bệnh nhân tại bệnh viện rồi đưa ra đánh giá, ý kiến cho các bác sĩ khác. Cô ở nhà nhưng cũng không muốn thảnh thơi chút nào. 
Lục Lam cũng không biết mình đã làm việc bao lâu, khi cô vẫn đang tập trung thì lại nghe giọng nói quen thuộc. Cô ngẩng đầu nhìn An Niên một cái, suy nghĩ vài giây cuối cùng cũng đóng laptop lại. 
"Uống đi." An Niên thấy cô ngoan ngoãn nghe lời thì vui mừng, tay anh cầm ly sữa do mình vừa mới pha nhanh chóng đưa cho cô. 
"Tôi không muốn uống." Lục Lam thẳng thừng từ chối, khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào nhưng giọng nói lại thể hiện đầy ý chống đối. 
"Em không quan tâm bản thân cũng nên quan tâm cho đứa bé chứ?" 
"Không có ly sữa này con tôi vẫn khỏe mạnh." 
"Em chắc chứ?" An Niên nghiêm giọng : "Đã ốm thế này còn mạnh miệng, em mà không bồi bổ cơ thể thì sau này con tôi sinh ra sẽ thế nào đây? Nó chắc là gầy và yếu lắm, gió thổi cũng bay đi." 
Dưới sự thuyết phục của An Niên cuối cùng cô cũng chấp nhận cầm lấy ly sữa. Thôi lần này xem như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-tan-khoc/1502698/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.