8 
Vốn là Đoàn Châu sẽ đi công tác sáu ngày, giờ không hiểu sao chỉ còn bốn ngày. 
Đêm anh ấy trở về, tôi và Đào Nhiên đang nằm trên giường tám chuyện. 
"Anh trai em ấy, từ nhỏ đã có cái tính--" 
Dưới lầu đột nhiên truyền tới tiếng cửa mở, Đào Nhiên ngay lập tức chui vào trong chăn, tôi ra ngoài xem có chuyện gì, Đoàn Châu về nhà. 
Anh đi thẳng lên trên tầng. 
Tôi khép cửa phòng ngủ lại, ngạc nhiên: "Không phải lần này anh đi bảy ngày mới về sao?" 
"Sợ cháy nhà." 
Anh ấy nghiêm túc đáp, khi thấy tôi đang đứng chắn cửa âm lượng của anh có tăng cao. 
"Đào Nhiên có ở trong đó không?" 
Trời mới biết để tránh khỏi sự theo dõi của Đoàn Châu, chúng tôi đã tốn bao nhiêu công sức chặn hết tất cả camera, nhưng nào ai ngờ được anh trở về sớm như vậy. 
"Không có." Tôi che giấu. 
Đoàn Châu có chút phê bình kín đáo với Đào Nhiên, nhất là khi biết chúng tôi ngủ chung một phòng. 
Tôi im lặng đứng trước cửa phòng ngủ, cố gắng không để ý đến khí lạnh trên người Đoàn Châu. Nhưng cửa đột ngột mở ra. 
Đào Nhiên đi chân trần ra, môi tái nhợt, trên mặt còn có hai hàng nước mắt. 
"Em biết anh trai không thích em, để em ngủ một mình đi ạ, chị dâu không cần phải khó xử đâu." 
Tôi nghe vậy đau lòng muốn chết. 
"Sao anh cứ phải bắt nạt con bé vậy?" 
Tôi không nhịn được, oán trách nhìn Đoàn Châu, sau đó lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-tac-hop/3470331/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.