Chương trước
Chương sau


Chương 315 Tại sao chúng ta lại trở nên như thế này
Giản Đồng đứng trước cánh cửa lớn màu trắng, đứng yên một lúc lâu, cuối cùng, giơ tay ra, mở cánh cửa ấy.
“Tôi không ăn.” Trên giường bệnh trong căn phòng ấy, dáng vẻ Giản Mạch Bạch tiều tụy, những ngày này, anh sống trong lo âu, vì sự ham muốn được tiếp tục sống, nên anh luôn phải đấu tranh với những cơn đau của bệnh tật.
Thế nhưng vì quá đau, cùng với thời gian từng ngày trôi qua, anh càng ngày càng tuyệt vọng.
Vùng vẫy trong bệnh tật và sự tuyệt vọng, anh muốn được tiếp tục sống, muốn được sống để hưởng thụ cuộc sống ăn chơi trác táng, về lại những ngày tháng vô lo vô nghĩ của quá khứ.
Bà chủ Giản suốt ngày nước mắt giàn giụa, Giản Mạch Bạch không muốn có người luôn khóc lóc bên cạnh cả ngày, nên than thở, gân đây bà chủ Giản cũng bị bệnh, Giản Mạch Bạch lại thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể khiến người cả ngày luôn khóc lóc than thở trước mặt mình rời khỏi đây rồi.
Chỉ còn lại quản gia của gia đình đến đưa đồ ăn, bà chủ Giản thuê y tá tốt nhất cho con trai yêu quý của bà, phục vụ cả ngày, lần lượt thay ca, chăm sóc con trai bà.
Giản Mạch Bạch đã chán ngấy căn phòng chỉ có 4 bức tường trắng này, lúc tỉnh dậy, nhìn thấy phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đôi mắt tràn đầy sức sống ngày trước, cũng chỉ còn lại một màu đen u ám.
Cánh cửa âm thầm được mở ra, anh tưởng rằng lại là quản gia của gia đình đến đưa đồ ăn, cơ thể đang phải dùng thuốc, xạ trị trong thời gian dài, đã khiến miệng anh không còn cảm nhận được hương vị từ lâu, ăn gì cũng cảm thấy đắng.
Bây giờ, chỉ cân không đói đến mức khó chịu vì cảm giác trống rỗng trong dạ dày, thì anh không muốn mở miệng để nuốt bất cứ thứ gì.
Vì suy nhược, đến ngay cả nói chuyện cũng không muốn.
Chứ chưa cần nói đến, có người đẩy cửa bước vào, mà anh muốn quay đầu lại nhìn.
Giản Mạch Bạch ngôi dựa vào giường, buôn rầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đến khi trước giường anh, bị che phủ bởi một bóng đen.
Anh rất yếu, không muốn lãng phí chút sức lực còn lại, trên khuôn mặt tiêu tụy, vẫn lộ ra vẻ chán ghét.
Đúng vậy, chán ghét, chán ghét những người khỏe mạnh luôn ra vẻ quan tâm anh…… nếu có thể, anh muốn làm người có cơ thể khỏe mạnh, sau đó ra vẻ thương cảm người khác.
“Ra ngoài.” Giọng nói của Giản Mạch Bạch yếu ớt, có chút cáu kỉnh: “Đúng vậy tôi đang bị bệnh”
“Có phải cơ thể bị bệnh đã lâu, nên trái tim cũng đã lây bệnh rồi sao?”
Giọng nữ trầm, khẽ vang lên.
Giản Mạch Bạch như thể bị kích động, nửa thân người cứng đờ ra.
Anh châm chậm quay đầu lại, từ chỗ cửa sổ quay sang bên cạnh giường, với kiến thức đã học được từ lúc tiểu học, đó chẳng qua cũng chỉ là một góc 45 độ mà thôi, vẻ mặt của anh, cũng thay đổi rõ rệt.
Ngẩng đầu, nhìn bóng người ở bên cạnh giường ấy, mãi lâu sau, anh nở nụ cười tự chế nhạo: “Cô đến để xem tôi chết hay chưa à?”
Bên cạnh giường, người phụ nữ im lặng, lặng lẽ kéo chiếc ghế dựa bên cạnh, ngồi ở cạnh giường, đôi mắt liếc qua phía sau người Giản Mạch Bạch, cô đứng dậy, lấy chiếc gối tựa từ trên sô-pha, kéo thân trên của Giản Mạch Bạch, không nói gì, chỉ để chiếc gối dựa ra phía sau người Giản Mạch Bạch.
“Làm gì vậy? Thông cảm cho tôi? Thương xót tôi?”
Giản Đồng nhìn người trên giường, hai má lõm sâu, nhìn rất lâu, mới có thể lờ mờ nhìn thấy được đường nét tuấn tú ngày trước, nếu chỉ nhìn thoáng qua, gần như cô không thể nhận ra Giản Mạch Bạch ngày trước trong dòng người.
Cô giơ ngón tay, khẽ cài cúc bộ quân áo bệnh viện của Giản Mạch Bạch.
“Làm gì vậy?” Giản Mạch Bạch căn chặt đôi môi nhợt nhạt, vẻ mặt cảnh giác Người phụ nữ đặt bàn tay của Giản Mạch Bạch đang đặt trên cánh tay mình xuống, khựng lại, rôi nhẹ nhàng cởi cúc áo của Giản Mạch Bạch ra, cổ áo tuột xuống, lộ ra vết sẹo mờ trên vai, vết thương đã lành lại, nhưng vẫn để lại một vết sẹo đáng sợ.
“Anh còn nhớ, vết sẹo này, vì sao mà có không?” Giọng nói trầm của người phụ nữ châm chậm vang lên Vai Giản Mạch Bạch khẽ run, vết sẹo bị ngón tay Giản Đồng vuốt nhẹ vào ấy, bông nóng ran tới mức khiến anh muốn trốn tránh.
“Nếu cô đến đây để nhäc lại chuyện xưa, thì không cân đâu. Tôi sắp chết rồi, cô muốn ôn lại chuyện năm xưa với một người bệnh?”
Giản Đồng phớt lờ lời nói cay nghiệt của Giản Mạch Bạch, ngón tay khẽ vuốt ve, không quan tâm đến Giản Mạch Bạch, chỉ tiếp tục nói chuyện của mình: “Lúc nhỏ, ông nội còn sống, từ nhỏ em luôn lớn lên trong sự chăm sóc của ông nội.”
“Cô lại muốn khoe khoang ông nội cưng chiều cô hơn? Giản Đồng, ông nội đã chết rồi, cô cũng đã không còn ông nội luôn cưng chiều cô hết mực từ lâu rồi”
Người phụ nữ vẫn phớt lờ những lời nói đay nghiến ấy, tiếp tục nói: “Lúc đó, em rất ngưỡng mộ anh.
Bố mẹ thương yêu anh, lúc đó còn nhỏ, không hiểu gì, chỉ tưởng răng mình đã làm sai chuyện gì, cho nên bố mẹ mới không thích em.
Cho nên em luôn cố gắng làm tốt mọi chuyện, em nghĩ, nếu em xuất sắc hơn anh, vậy thì ánh mắt luôn quan tâm của bố mẹ dành cho anh, sẽ dành cho em.
Thực ra em rất ngốc, ông nội nói, anh thông minh hơn em, thế nhưng em vấn không chịu thua.
Lúc anh chơi, thì em lại học những thứ khác, em cũng không biết cái gì có ích, cái gì không có ích.
Lúc đó nhìn thấy gì, cũng cảm thấy nên học, học được thì sẽ trở nên xuất säc, xuất sắc thì bố mẹ cũng sẽ yêu em như anh vậy.
Em luôn nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.
Thế nhưng về sau, lúc em càng ngày càng xuất sắc, em phát hiện, bố mẹ càng ngày càng không thích em, em mới biết, thực ra…… bố mẹ không hề muốn em tài giỏi như vậy.
Em không phục, anh là con của bố mẹ, em cũng vậy.
Em không phục, cho nên giận dõi, khiến bản thân mình càng trở nên bận rộn, học nhiều thứ hơn.
Em còn an ủi bản thân, không sao cả, bố mẹ không yêu em, thế nhưng em còn có ông nội.
Lúc đó, ông nội chính là người quan trọng nhất của em.
Trong một quãng thời gian rất dài, điều duy nhất khiến cuộc sống em cảm thấy có giá trị chính là có được sự khẳng định của ông nội, việc ấy khiến em cảm thấy, em vân có giá trị, vẫn có người thương yêu em ở trong ngôi nhà ấy, Không phải là không có ai yêu em.
Còn nhớ có một lần, Có một lần, ông nội nói, thực ra, anh thông minh và có tài năng hơn em. Còn em nhìn thấy sự kỳ vọng trong ánh mät của ông nội đối với anh.
Em mới biết, ông nội không hề thương yêu em hơn Thế nhưng điều đó cũng không sao, ông nội vân yêu em, vậy là được”
Từ không dám tin, Giản Mạch Bạch mới dân dần yên tĩnh lắng nghe Trong phòng bệnh, chỉ nghe thấy giọng nữ trầm ấy, chậm rãi nhưng có tiết tấu riêng, kể câu chuyện của mình.
“Thế nhưng em lại càng ghét anh, có lúc em tưởng rằng, là anh đã cướp đi bố mẹ, anh đã có bố mẹ, tại sao còn đến cướp ông nội với em, em chỉ còn lại mỗi ông nội thôi”
Người phụ nữ như thể không phải kể câu chuyện của mình, cô giống như là người ngoài cuộc, kể câu chuyện của người khác vậy.
“Anh còn nhớ vết sẹo này, là do đâu mà có không?” Cô ngước mất, nhìn lên vết sẹo màu nâu đỏ, ngón tay trỏ khẽ vuốt ve.
Giản Mạch Bạch quá yếu, sắc mặt trăng bệch như tờ giấy, môi khẽ mấp máy, mãi lâu sau, mới nói: “Quên rồi..
Bên cạnh giường, người phụ nữ khẽ cười “Lúc em học tiểu học, giấu kín gia thế của mình, sau đó lúc nhập học bị những đàn chị lớp trên bắt nạt.
Về sau anh đã phát hiện, anh lôi em đến phòng ngủ của mình, anh còn vạch áo em ra một cách rất tho lỗ, để lộ những vết thương dưới lớp quần áo ấy.
Giản Mạch Bạch, lúc đó em mới biết, hóa ra anh lại biết xử lý vết thương tốt đến vậy.
Anh xử lý xong vết thương cho em, liền quảng em ra khỏi phòng.
Em sợ anh nói với ông nội, như thế ông nội sẽ thất vọng về em, cảm thấy em vô dụng Kết quả em cứ lo lắng thấp thỏm cả ngày, thấy ông nội không trách mắng, em mới tin là anh không mách lẻo.
Một khoảng thời gian dài sau đó, möi ngày vê nhà trên người em đều có vết thương, mỗi ngày anh đều kéo em về phòng ngủ của anh để xử lý vết thương.”
Đầu ngón tay của người phụ nữ hơi dùng sức, ấn vào vết sẹo trên vai Giản Mạch Bạch: “Vết sẹo này của anh, là do đánh nhau với bọn lưu manh, là vì đỡ nhát dao đó thay em mà mới bị thương. Về sau em cảm thấy, anh rất lợi hại, anh sẽ bảo vệ em.
Giản Đồng hỏi Giản Mạch Bạch trước mặt: “Anh còn nhớ, lúc đánh nhau, anh đã nói gì không?”
Ánh mắt Giản Mạch Bạch lấp lánh.
Giản Đồng tiếp tục nói: “Anh nói: Chỉ có tôi mới có thể bắt nạt em tôi, người khác không được phép.”
Người phụ nữ kể xong.
Trên giường, Giản Mạch Bạch càng căn chặt đôi môi nhợt nhạt.
“Bát đầu từ lúc đó, em đã không còn ghét anh như vậy nữa. Vì em biết, không chỉ có ông nội yêu em, hóa ra, em còn được anh trai bảo vệ”
Giản Mạch Bạch nghe vậy, vai khẽ rung lên, không biết đang nghĩ gì, trong đôi mặt buồn bã, có một cảm xúc khác, anh bông cúi đầu, gần như gục đầu xuống ngực mình.
“Rõ ràng ngày trước chúng ta vẫn còn rất tốt đẹp” Giản Đồng nói với người đang cúi đầu phía trước, có một câu nói, nghẹn lại trong cổ họng cô, mät dần dần đỏ lên, mới nghẹn ngào hỏi: “Tại sao bây giờ chúng ta lại trở nên như thế này?”
Giản Mạch Bạch bồng năm chặt lấy ga giường phía dưới, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thật kì lạ…… rõ ràng, không ăn gì, sao trong miệng lại cảm thấy đăng như vậy, anh ngây ra nhìn chằm chăm vào chiếc ga trên giường, ánh mắt có chút đờ đân.
“Người anh trai đã từng nói người khác không được bắt nạt em đã đi đâu mất rồi?
Người anh trai mà trước đây em vần luôn tưởng răng là thân hộ mệnh của em, tại sao chúng ta càng lớn, lại càng thay đổi như vậy”
Đôi mắt Giản Đồng đỏ lên, hỏi, cho dù đã trải qua nhiều chuyện không như ý, cô cũng không hê đỏ mắt, cho dù vừa bị Trầm Tu Cẩn lừa gạt, cô vân có thể giữ được dáng vẻ bình tĩnh như ban đầu Giản Đồng cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng cô đã không còn quan tâm, rõ ràng cô đã là một cao thủ trong việc khống chế cảm xúc, rõ ràng đã lạnh nhạt từ lâu, tại sao lại đỏ mắt.
“Ông nội đã cho cô hết tất cả” Một lúc lâu sau, Giản Mạch Bạch dùng giọng nói yếu ớt đáp Giản Đồng nhìn chăm chăm vào mät anh, nhìn rất lâu rất lâu…… là vì tiền?
Vi quyền lực?
Vì vinh hoa phú quý?
“Thực ra tôi cũng đố ky với cô.” Đầu óc Giản Mạch Bạch bỗng ngây ra bởi cái nhìn chăm chú của đôi mắt ngập tràn những cảm xúc mà anh không thể nào đón nhận đó, cuối cùng, anh cũng nói ra tâm trạng mấy chục năm nay anh chưa từng biểu lộ ra: “Cô nói xem bố mẹ luôn yêu thương chăm sóc tôi hơn, thế nhưng mỗi lần tôi nhìn thấy ông nội ân cần chỉ bảo cô, rõ ràng tôi mới là con trưởng nhà họ Giản, thế nhưng trong mất ông nội, chỉ có cô, mà không có tôi.
Tôi ham chơi, ông nội không ngăn cản, cô chơi một lúc, ông tội liền nhắc nhở tận tình Thế là tôi càng ham chơi, tôi muốn ông nội cũng quan tâm tôi.
Tôi không hiểu, tại sao ông nội đối xử với cô tốt như vậy, nhưng lại phớt lờ tôi. Lớn lên theo năm tháng, tôi càng để ý tới sự quan tâm và dạy dỗ của ông nội dành cho cô, ông nội không hề tận tâm chỉ bảo tôi như vậy.
Càng lớn, thì càng đố ky, nhưng cô lại không hề biết điều này”
Sâu trong đôi mặt Giản Đồng có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô lại yên lặng gạt đi mọi thành kiến, chăm chú nghe những tâm sự được cất giấu từ lâu trong lòng Giản Mạch Bạch.
Đến khi Giản Mạch Bạch kể xong, trong mặt Giản Đồng có chút mỉa mai: “Anh sai rồi.
Ông nội không hề cho em tất cả mọi thứ.
Lúc ông nội còn sống, đã từng không chỉ 1 lân, nghiêm nghị nhắc nhở em, nhà họ Giản, là của anh Giản Mạch Bạch.
Lúc ông nội dành cho em tình yêu thương duy nhất, đã từng nói, cho dù em làm gì, có lớn đến đâu, cũng chỉ là một người thấp kém ở bến Thượng Hải Nếu thất bại, em cũng chỉ có một phần của hồi môn.
Nhà họ Giản, sẽ không thuộc về em.
Đây là lời của ông nội nói”
Giản Mạch Bạch không dám tin vào những lời mình nghe được.
Anh bỗng ngẩng đầu, nhìn sang bên giường, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ấy, có chút nhợt nhạt yếu đuối giống anh, trong mơ màng, anh nhìn thấy Giản Đồng lúc 18 tuổi, còn đang tuổi xuân mơn mởn, khuôn mặt xinh đẹp, tràn trề tự tixem đó là em gái anh!
“Em…… đã biết tâm nguyện của ông nội từ lâu?” Yết hâu Giản Mạch Bạch khẽ rung lên: “Vậy †ại sao em vân quan tâm đến ông nội, cho dù ông nội đã qua đời, vẫn vì ông nội, mà về lại đây từ Nhĩ Hải?”
Giản Đồng khế mỉm cười, trong mät bồng có sự dịu dàng ít thấy, chăm chú nhìn Giản Mạch Bạch: “Vì em, chỉ có ông nội. Em biết, muốn có được sự yêu thương và chăm sóc của ông nội, thì sẽ phải trả giá, thế nhưng, em vẫn hạnh phúc vì điều ấy. Còn khi ông nội mất, em mới có thể biết rõ sự thực, nhưng vần luôn lừa dối bản thân mình”
Trong mắt cô lấp lánh một tia sáng mà Giản Mạch Bạch không hiểu, vô cùng phức tạp: “So với việc từ trước đến giờ chưa từng nhận được bất kì sự quan tâm chăm sóc của ai, em càng muốn, tự lừa dối mình hơn”
Đồng tử Giản Mạch Bạch bồng thu nhỏ lại, lúc này, sau khi cách biệt mười mẩy năm, anh lại cảm thấy đau lòng đến khó tả vì người em gái trước mặt đã từng là cái gai trong mắt anh.
Tiểu Đồng không hề nói, người anh trai mà trước đây cô đã từng tưởng răng sẽ bảo vệ cô, lại quên mất lời hẹn thề với cô, chỉ còn lại sự đố ky với cô, vì đố ky, mà cố ý lãnh đạm với cô…… Giản Mạch Bạch bông nhăm mắt lại.
Vết sẹo trên vai, nóng ran lên, trong mười mấy năm về sau, anh đã coi vết sẹo này như những vết sẹo khác từ sau những vụ đánh nhau để lại, chắng qua cũng chỉ là một vết thương mà thôi.
Bây giờ, bây giờ lại đau hơn rất nhiều lúc bị nhát dao đâm vào khi ấy.
Giản Đồng nhìn chăm chăm lên giường bệnh, Giản Mạch Bạch gò má hóp lại, hai mặt nhằm nghiền, nhíu cô một cách đau đớn, nhìn tận nửa phút, cô mới châm châm lấy chiếc điện thoại trong túi ra, lúc mở điện thoại, bỗng hiện ra một loạt những cuộc gọi nhỡ, còn có rất nhiều tin nanh.
Chỉ liếc qua một lượt-là người đó.
Cô thờ ơ lướt màn hình, ấn vào danh bạ, số điện thoại đó, cô đã thuộc làu làu, trên thực tế, cô không cần thiết phải mở danh bạ.
Ngón cái khẽ ấn vào số đó, hai hôi chuông vang lên, giọng nói của đối phương vang lên: “Xin chào, cô chủ Giản”
“Tôi muốn hỏi, chuyện ghép tủy xương của anh trai tôi, có phải là tỉ lệ tìm thấy người phù hợp rất thấp không?”
Đối phương im lặng một hồi, mới nói một cách máy móc: “Chuyện ghép tủy của cậu chủ Giản, chúng tôi vẫn đang cố gảng hết sức, cô chủ Giản, chúng tồi tin răng, chỉ cân không từ bỏ, cho dù là đến giây phút cuối cùng, cũng có cơ hội lật ngược tình thế.
Cô chủ Giản quan tâm anh trai như vậy, tin răng sẽ có kỳ tích xảy ra”
Giản Đồng cúi đầu…… tin vào kỷ tích? Có gì khác so với việc không có hy vọng?
“Hôm nay tôi gọi điện thoại tới, chính là muốn thông báo chính thức với bên cô một tiếng, không cần tiếp tục tìm nữa rồi. Chúng tôi đã tìm thấy rồi”
“Tìm thấy rồi? Không thể nào, chúng tôi là bệnh viện Hoa Quốc lớn nhất và cũng có uy quyền nhất, tất cả mọi con đường chính quy, nếu có thể tìm thấy, chúng tôi sẽ không để lọt”
“Còn về khoản phí, tôi sẽ cho người thanh toán hết với bên cô.”
“Không phải là chuyện tiên nong…… cô chủ Đồng, không phải là bên cô nhờ xã hội đen chứ?
Đó là phạm pháp đấi “Hãy yên tâm, chúng tôi không làm chuyện phạm pháp, không phải xã hội đen, mà theo con đường chính quy.
“Vậy sao có thể.
Cô không muốn nói thêm, mà tự kết thúc cuộc gọi, mặc kệ giọng nói gấp gáp của người phụ nữ ở đầu dây bên kia, ngät máy một cách vô tình Giản Mạch Bạch không biết cảm nhận lúc này của mình là gì, ngây ra nhìn người bên cạnh giường mình…… đã từng tưởng răng cô sẽ không nể tình, vô cùng máu lạnh, mới biết, cô đã âm thầm làm rất nhiều điều cho anh, chỉ là, cô chưa từng nói ra.
Trong miệng Giản Mạch Bạch càng ngày càng đăng ngắt…… đúng vậy, em gái anh-Giản Đồng, từ trước tới giờ đều không khoe khoang công lao của mình, chỉ là không nói mà thôi.
Anh lại nhớ đến lời chửi rủa bên tai của mẹ anh, chửi rủa em gái anh phát rô, chửi rủa em gái anh lòng dạ ác độc, chửi rủa em gái anh sẽ chết một cách thảm hại.
“Tiểu Đồng, anh…..” Anh muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nào cất lời.
“Anh, anh sẽ có thể tiếp tục sống” Cô cười, đứng dậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.