Chương trước
Chương sau


Chương 302 Phá lệ
Bữa cơm này, người ăn không một tiếng động, còn người nhìn, trong mắt chỉ còn lại hình bóng của cô.
Người phụ nữ vùi đầu ăn từng miếng từng miếng một, người đối diện, hai tay chống cằm, lẳng lặng nhìn.
Những người không biết sự tình bên trong, chỉ sợ sẽ hiểu lầm đây là một đôi bạn già mất.
Đêm khuya vắng người Dự báo thời tiết nhắc nhở có dòng khí lạnh tràn vào, chính là vào đêm nay, nhiệt độ sẽ hạ xuống đột ngột.
Giản Đồng nghe âm thanh ồn ào đó, mơ hồ tỉnh lại, cẩn thận vếnh tai lên nghe, mới phát hiện âm thanh đó, phát ra từ dưới gầm giường.
Rón rén ngồi dậy, nhìn về phía gâm giường.
Cô luôn cảm thấy người này thật kỳ quái, sô pha trong phòng khách, tốt hơn sàn nhà trong phòng ngủ của cô rất nhiều, nhưng người này tính khí thất thường, cứng rắn đồng ý ngủ trên sàn phòng cô, cũng không chịu đi ra phòng khách ngủ.
Nếu cô chọn, cô sẽ tình nguyện đi ra phòng khách ngủ ở ghế sô pha.
Giờ phút này nhìn về phía gâm giường, người nọ nghiến răng ken két, hai tay ôm chặt lấy mình, co thành một con tôm.
“Tỉnh rôi sao?” Trong đêm tối, giọng người phụ nữ không yên tâm, chậm rãi hỏi.
Trong phòng ngủ lặng lẽ không một tiếng động, cũng không có lời đáp lại.
“Giả bộ ngủ không phải giả bộ như vậy.” Cô nhàn nhạt nói.
Rất lâu sau đó, người nằm trên sàn cuối cùng cũng trở mình, ngượng ngùng mở mắt ra, nhìn cô.
Đương nhiên, trong bóng tối của phòng ngủ, người phụ nữ cũng không nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của người nọ.
“Đồng Đồng.’ Người nọ nhỏ giọng kêu lên một tiếng, để bày tỏ mình đã tỉnh.
Trên giường, người phụ nữ động đậy, ‘Chân lạnh.
Cô làm như không có gì nhẹ nhàng mở miệng, nghe vậy, người đàn ông trên sàn, lập tức chui ra khỏi chăn: “Lạnh sao? Tôi giúp cô ủ ấm, ủ ấm sẽ không lạnh nữa”
Cô dường như không cân suy nghĩ, quả nhiên, trong chốc lát, hai chân lạnh như băng, phảng phất hơi ấm như trong lò sưởi, cô sớm đã quen dần với đôi chân lạnh như nước đá này, giờ phút này cũng không khỏi thoải mái thả lỏng chân cô.
“Gần đây. .. Có nhớ lại cái gì không?”
Tựa như tán gẫu vậy, cô hỏi.
Người cuối giường, một bên thay cô che kín chân, một bên nhẹ nhàng dùng tay ấn vào các huyệt vị trên lòng bàn chân cô.
Nghe vậy, liên vô tình nói: “Đồng Đồng thật kỳ lạ, chú Hi Thân cũng rất kỳ lạ, luôn hỏi A Cẩn có nhớ lại cái gì hay không. A Cẩn quên mất cái gì sao?”
Trong đêm tối, một đôi mắt đen nhánh, nhìn ra đèn đường bên ngoài, đôi mắt phản xạ lại một tia sáng thoáng qua, Giản Đồng mở miệng một cái… Lại bị anh chặn lại không trả lời được.
Anh quên mất cái gì?
“Đồng Đồng, cô luôn hỏi A Cẩn, nhớ lại cái gì không, A Cẩn cần nhớ lại cái gì? Nếu như A Cấn thật sự quên cái gì, Đông Đồng nhớ, Đồng Đồng có thể nói với A Cẩn mà”
Trong chăn, tay của người phụ nữ, năm chặt, một lúc sau: “Đêm hôm đó, tại sao anh lại thay tôi chặn những cây gậy kia?”
Cô luôn muốn hỏi, nhưng lại không có cơ hội hỏi. .. Đôi mắt cô hơi lóe lên “Rất đau phải không? A Cẩn không phải sợ đau nhất sao?”
Cô dịu dàng nói, rất ôn hòa, nói xong môi cứ mấp máy.
“Đúng vậy, A Cẩn sợ đau nhất. Nhưng A Cẩn càng không muốn Đồng Đồng đau. Đêm hôm đó, thấy Đồng Đồng bị đánh, A Cẩn cũng không biết tại sao, trong lòng rất rất khó chịu, khó chịu đến nỗi muốn ôm Đồng Đồng thật chặt rồi giấu đi, Đồng Đồng đau so với A Cẩn đau, còn khó chịu hơn”
Bả vai Giản Đông cứng ngắc.
Ánh đèn ngoài cửa sổ hät vào, ánh mắt bọn họ cũng đã thích ứng với bóng tối.
Giản Đồng mơ hồ có thể thấy người đàn ông cuối giường kia nói lải nhải: “Còn có, môi lần Đồng Đồng không để ý tới A Cẩn, nơi này của A Cẩn. . “
cô thấy người nọ chỉ vào ngực nói: “Sẽ rất đau rất đau. Đồng Đồng, cô nói xem có phải A Cẩn bị bệnh rồi không?”
Bàn tay trong chăn, phút chốc nảm chặt lại, bàn tay của cô, trong nháy mặt ướt đâm mồ hôi Người nọ ngơ ngác hỏi cô, anh có phải là bị bệnh hay không.
Giản Đồng sững sờ nhìn bóng người ở cuối giường kia hồi lâu, mấy lần há miệng, nhưng phát hiện, nói gì cũng không hợp lí.
“Chân. .. ấm rồi” Lại qua hồi lâu, chân ấm rồi, lòng bàn chân được ấn nhịp nhàng, trong không khí, không chút tiếng động, cô phá vỡ bầu không khí im lặng, nhưng thật giống như, chỉ tìm được câu nói thích hợp này.
Rõ ràng đã biết, người nọ giờ phút này tâm trí không ổn định, lời anh nói, cần gì phải cẩn thận nghe, cần gì phải. .. Nghe vào trong lòng.
Đúng rồi, một người đàn ông tâm trí không ổn định, giống như một đứa trẻ không biết gì, nói anh là đồ ngốc cũng không quá đáng, cần gì phải…
Đem lời của một người bị ngốc, nghe vào trong lòng chứ.
Cô thậm chí không nhận ra điều đó, lại bất tri bất giác tự giễu cười một tiếng. .. Buồn cười nhất chính là, lời tỏ tình đẹp nhất cô từng nghe qua, lại †ừ miệng một tên ngốc.
“A Cẩn xem một chút”
Giản Đồng còn đang đăm chìm trong suy nghĩ của mình, cũng không nghe được người cuối giường kia nói cái gì làm cái gì.
Ngay khi khóe mắt quét đến cuối giường, cô vừa xấu hổ vừa giật mình, co chân lại: “Anh làm gì vậy!”
Người nọ vô cùng hài lòng buông chân cô xuống, nhét vào trong chăn lần nữa, đậy kín mít: “
Ừ, ấm rồi ấm rồi”
Cô đột nhiên hiểu ra, trên mặt không kiểm soát được mà đỏ lên, lại nghĩ tới chuyện người nọ vừa mới làm, nhất thời thẹn quá hóa giận: “Coi như là anh muốn thử nhiệt độ, cũng đừng có, đừng có. .. Đừng có dùng mặt để thử nhiệt độ chứ!”
Nghĩ tới người này vừa rồi giữ chân cô, đưa mặt lại gần lòng bàn chân cô, để xem chân cô có thật sự ấm hay không. … Trong lòng Giản Đồng liên có mười ngàn con ngựa bay vùn vụt qua.
Cô không nhìn thấy, lúc này trên mặt cô đỏ bừng, thẹn quá hóa giận trợn mắt nhìn người cuối giường, bởi vì tức giận mà đôi mắt càng ướt át khó chịu, nhưng vì ánh đèn ngoài phòng chiếu vào, làm cho người đàn ông cuối giường nhìn vô cùng ngốc nghếch.
“Tôi. .. Đồng Đồng đừng giận A Cẩn, A Cẩn sẽ xuống giường ngay”
“Đợi đã. . ” Cô đưa tay siết chặt quần áo ngủ của mình trong chăn.
“Hả?”
Người nọ bị cô làm cho bất ngờ, liền một chân ngây ngốc ở cuối giường, một chân đặt trên mặt đất, xoay người lại nhìn cô chăm chăm, “Cô nói g1?
Đáy mắt cô do dự, bỗng nhiên rũ mắt, “Ngủ đi”
“Ùm “Tôi nói là, tối nay phá lệ, cho anh ngủ trên giường”
“A2”
Đáy mặt Giản Đồng có chút tức giận dáng vẻ ngây ngốc của người nọ, “A cái gì mà a? Ban đêm nhiệt độ hạ xuống, nếu anh lại bị ốm nữa, tôi sẽ lại bị Hi Thần bọn họ trách cứ. Tôi cũng không muốn chăm sóc anh nữa đâu.”
Vừa nói, cô vừa dịch người sang một bên, chỉ chỉ bên cạnh: “Anh ngủ ở đây.”
Người nọ bồng nhiên vui mừng, hớn hở bò qua, “Vù vù” một chút, nhào tới bên cạnh cô “Anh ngủ bên này, lấy chăn của anh lên đây.”
Cô nói: “Anh ngủ trong chăn, còn nữa, không được cho phép, thì không được cùng tôi tiếp xúc thân thể”
Người nọ đã hớn hở bưng chăn lên, một lần nữa leo lên giường.
Người phụ nữ cảm nhận được người bên cạnh rõ ràng trầm xuống. .. Căn môi một cái, có một chút do dự.
Chắc. .. Chắc là sẽ không sao đâu nhỉ.
Một đứa trẻ thôi mà.
Cô tự giêu chính mình bị bệnh nghi ngờ nặng, suy nghĩ quá nhiều.
Còn đi đề phòng một đứa trẻ.
“Ngủ đi”
Cô co sang bên cạnh, nghiêng người, để lại một chỗ trống giữa hai người Bên cạnh, người đàn ông nãm xuống, cũng né người, nhưng hướng sang chô cô, nhìn lưng người phụ nữ bên cạnh. .. Đồng Đồng thật tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.