Chương trước
Chương sau


Chương 289 NGHỊ NGỜ
Cả người mệt mỏi rã rời, Giản Đồng lái xe đến dưới tòa nhà chính, nhưng lại không dừng ở trong hâm để xe, ngồi trên xe, nhưng khỏng hề muốn xuống xe, cửa xe hạ xuống một nửa, đưa nửa đầu ra ngoài, ngâng đầu nhìn lên trên lâu Cánh cửa số đèn đuốc sáng trưng kia Trước khi Trầm Tu Cẩn đến, thường thường đều tối om om.
Bây giờ thì tốt rồi, đèn đuốc sảng trưng, rõ ràng trong nhà có người đang đợi cô trở về.
Nhưng sao cô lại kháng cự lại như thế chứ.
Ngày hôm nay trồi qua thật hồn loạn, Kane, m=Giản Mạch Bạch, hết trận chiến này đến trận chiến khác, nhà, là nơi tư mật nhất, nhưng cô lại không vội vàng quay vê Ban ngày, lúc Hi Thần đến tìm cô để lấy chìa khóa, chẳng nói câu gì, câm lấy chìa khóa liền rời đi, lại khiến cô cảm thấy bản thân thật chẳng ra gì, đáy mäãt đến một tên ngốc tám tuổi cũng không hchuwas được Điện thoại kêu lên, trong xe yên lặng thì âm thanh ãy lại vang lên một cách gấp gáp Cô đưa tay lấy qua “Qua đây uõng một ly…ấy…chị uống rượu, em uống trà”.
Nghe giọng nói thân thuộc này, cảm xúc căng thẳng trong lòng Giản Đông đột nhiên được giải tỏa, trên gương mặt nhỏ nanh, lộ ra một chút vui vẻ: “Được ạ, vân chỗ cũ à?”
“Ừ, vẫn chô cũ, chị đợi em”.
Cuộc gọi kết thúc, Giản Đồng đặt điện thoại xuống, vặn chìa khóa, do dự một lúc rồi lại ngẩng đầu nhìn lên cánh cửa số sáng trưng trên lâu Mím môi, quyết tâm đạp ga…không nên mêm lòng, đừng mềm lòng, anh ấy ở nhà cũng không đi mất được.
Xe dừng lại ở một hộp đêm, dưới sự dân đường của nhân viên phục vụ, cô đến một phòng riêng biệt “Đến đây, ngồi xuống đi, trà Phổ Nhĩ mới pha đấy”
“Chị Mộng đúng là chu đáo, biết em thích trà này”. Giản Đông không dè dặt, đi thăng vào trong phòng, đặt túi xách xuống, cởi áo khoác ngoài ra rồi ngôi xuống “Con người bận rộn, cô gái kiên cường dạo này thế nào?”
Tô Mộng vừa nói vừa giót trà cho Giản Đồng.
Giản Đồng cười cười: “Chị Mộng có gì cứ nói đi, cứ nói cái gì mà con người bận rộn, nữ cường, em nghe thấy ngại lầm”.
“Được rồi, được rồi, khỏng trêu em nữa”. Tô Mộng đi thẳng vào vấn đề: “Chị nghe có một chuyện”.
“Chị nói đi”.
“Còn nhớ Tiêu Hãng không?”
Giản Đồng cúi xuống, rất bình tĩnh: “Cậu chủ của tập đoàn Tiêu Thị phải không ạ?”
Tô Mộng như đang đợi người, nghe thấy lời nói của Giản Đồng thì đã biết được, đối phương không muôn nhãc đến người tên Tiêu Hãng này.
Quả nhiên, sự việc năm đó vân là những cái gai.
“Đúng, chính là anh ta. Anh ta gân đây nhiêu lần xuất hiện tại hộp đêm”
Không đợi Tô Mộng nói hết, Giản Đồng đã nhẹ nhàng nói: “Cậu Tiêu đến chơi hoa thì có gì đáng ngạc nhiên cả”.
Tô Mộng nghe vậy, ánh mắt chuyển động, chỉ trong thời gian rất ngăn liên có thể đoán biết được ý nghĩ của Giản Đồng, cười nhẹ một tiếng “Vậy thì em đúng là thông tin lạc hậu rôi”. Ly rượu trên tay Tô Mộng nhẹ nhàng chuyển động, “Hi hi” hai tiếng: “Hè, chị nói này, chủ tịch Giản, dù sao em cũng đã là chủ tịch của một công ty, thông tin không năm băt được là không được đâu nhé”.
Giản Đồng không tiếp lời, uống một ngụm trà chờ Tô Mộng nói tiếp.
“Mấy ngày trước, chị nhìn thấy cậu Tiêu ở Đông Hoàng.
Cậu Tiêu tìm kiếm hoa thơm quả ngọt thì cũng không có gì kỳ lạ, nhưng nếu anh ta đi cùng chủ tịch Lục, Lục Minh Sơ thì sao?”
Mãt Giản Đồng cúi xuống, hàng lông mi run run: “Chị nhìn thấy gì rôi?”
“Em cũng biết, chị là người của cậu chủ, chị làm việc cho cậu chủ đã nhiều năm nay.
Nếu so với đám Trầm Nhị, đương nhiên chị không thể bì được.
Nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ trước nay vần rất chuẩn”
Tô Mộng đột nhiên đặt ly rượu trong tay xuống, “Cạch” một tiếng rất nhẹ đập vào mặt bàn, sau đó nhíu cô, nghiêm túc nhìn vào Giản Đồng: “Có phải cậu chủ đã xảy ra chuyện không?”
Giản Đồng không kịp phòng bị, tách trà trong tay khẽ rung lên, nước trà trong tách xánh ra nhỏ mấy giọt xuống mặt bàn, ánh mät của Tô Mộng vân không rời đi, cuối cùng, liếc về mấy giọt nước trà rớt trên mặt bàn “Đừng nói linh tỉnh”.
Giản Đồng nói nhỏ.
“Tiểu Đồng, em biết chị, chị đã lăn lộn trong chốn hộp đêm này từ sớm, bản thân em trước đây cũng từng ở đấy nên em biết rõ nhất một chuyện… người có thê làm được trong trôn loại người nào cũng có như thế, thì rất biết quan sát sắc mặt người khác”.
Tô Mộng chỉ vào Giản Đồng: “Em, không lừa nổi chị”.
Giản Đồng rũ đầu xuống, hai tay vẫn ôm lấy tách trà, vô cùng điềm tĩnh, thời gian dường như ngừng lại.
Tô Mộng cũng không hùng hổ bức người nữa, chỉ là đôi mắt vân nhìn chăm chăm vào Giản Đồng ở đổi diện.
Rất lâu sau.
“Không có chuyện ấy”.
Giản Đồng vô cùng điềm tĩnh, nhàn nhạt nỏi.
€ô tin tưởng Tô Mộng, nhưng không đem người kia ra đề mạo hiểm.
Trong quãng thời gian vừa rồi, trong lòng cô nhận ra một điều rất rõ ràng…cô không muốn đem anh ấy ra mạo hiểm, không muốn một chút nào.
Cô tin tưởng Tô Mộng, nếu đó vào việc của bản thân cỏ, thì cô có thể thành thật nói với Tô Mộng.
Nhưng là chuyện của người kia, không không muốn nói Cô lại không muốn thừa nhận, khoảnh khác vừa rồi, cũng nhận thức thêm được một điều rõ ràng…Cô có thế hận người đó, có thể oán trách người đó, thậm chí là báo thù người đó, nhưng lại không thể để người đó gặp nguy hiểm.
Tô Mộng cũng không truy hỏi.
Trâm mặc một lúc: “Tiểu Đồng, chị chỉ muốn nói với em. Lục Minh Sơ không phải người tốt Tiêu Hăng trước nay cũng chẳng coi Lục Minh Sơ ra gì.
Người trong thương trường ở thành phố S, ai không biết, cậu chủ nhà họ Tiêu và Lục Minh Sơ đối đầu, hai người đều nhìn đối phương không thuận mát.
Cậu chủ…thực sự đã rất lâu rồi không xuất hiện trước mặt mọi người rồi”.
Giản Đồng nhếch cỏ, đáy mắt có một chút dè dặt, ngước mät, từ từ nhìn lên Tô Mộng…Ngay cả Tô Mộng cũng đã bát đầu nhìn ra sự không hợp lý rồi, vậy thì, ông chủ Trầm thì sao?
Cái ông giả sáng suốt lợi hại ấy, sợ răng đã bat đầu nghỉ ngờ rồi.
Cô lại nhìn sâu vào Tô Mộng, mà Tô Mộng lại ở thời khäc này đổi chủ đề: “Cậu chủ có ơn cứu mạng chị”.
Cô ấy cười nhẹ một tiếng, hai tay đan vào nhau, gác lên mặt bàn trà, trong mät hiện lên hình ảnh quá khứ, có chút gì đó mờ mịt: “Cậu chủ có ơn tái tạo chỉ.
Tô Mộng này không phải cáo mắt trắng.
Giản Đồng, trước khi chị gặp em, thì trước đó chị chưa từng phản bội cậu chủ một lời hay bất cứ mệnh lệnh nào, chỉ có một mình chuyện của em là chị trong ngoài không thông nhất Em biết tại sao không?”
“Chị Mộng, chị từng nói qua rồi, là em giống chị năm đó”.
Cánh môi Tô Mộng lộ ra một nụ cười thảm: “Đúng, em giống với chị năm đó, nếu nói là giúp em, không báng nói răng giúp bản thân chị.
Chị giúp em, giống như là đang giúp đỡ bản thân chị năm đó, cho dù bản thân chị năm đó sẽ không vì việc chị làm hiện tại mà thay đổi được những việc đó Giản Đồng, chị hy vọng em hạnh phúc.
Cũng như chị hy vọng chị năm đó hạnh phúc”.
Tôi chưa từng nhìn thấy một mặt thê lương như thế này của Tô Mộng, hô hấp chỉ cảm thấy đau xót “Cậu chủ thật ra rất quan tâm em, chủ có điều cậu ấy không hiểu thế nào là tình cảm, thế nào là tình yêu. Cậu ấy..”
“Chị Mộng!” Giản Đồng đột nhiên ngắt lời Tô Mộng, bàn tay cầm tách trà cũng siết chặt hơn: “Hôm nay chị hẹn em ra đây, nếu để uống trà tâm sự, em rất cảm ơn chị Còn những việc khác, em không muốn nghe”
Mặt Giản Đồng trãng như tờ giấy, trong mắt đầy đau khổ: “Anh ấy, là khổ nạn trong cuộc đời này của em. Yêu anh ấy, chính là sự bắt đầu của sai lầm, yêu anh ấy cuồng điên…vì thế em đã bỏ ra nửa sinh mạng của mình”.
Giản Đồng đột nhiên ngẩng đầu, hốc mắt đỏ lên: “Chị Mộng, nửa sinh mạng, còn chưa đủ sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.