“Nhưng mà tôi sẽ không nhường em đâu đấy, đừng tưởng rằng em là con gái, thì tôi sẽ nương tay nhé.”
“… Không cần phải nhường tôi” Ai cần anh phải nương tay.
“Bên kia, vòng xoay ngựa gõ, đi đi đi, đi vòng xoay ngựa gỗ đi”
“Đó là thứ trẻ con mới…” chơi.
“Không phải em không dám chơi đấy chứ?
Vòng xoay ngựa gõ cũng không dám chơi, thì có thấy mất mặt không cơ chứ, vừa nấy chơi trò xe đụng độ, tôi đã nhìn ra rồi, em quả nhiên là một người tốt mã giẻ cùi.”
“Chơi, bây giờ ra đó chơi” Ai lại không dám chơi vòng xoay ngựa gỗ chứ?
“Câu cá, câu cá”
“Không… đi…
“Xe đụng độ thì không biết chơi, vòng xoay ngựa gỗ cũng không dám ngồi, em sẽ không đến cả câu cá cũng không biết câu đấy chứ?”
Cậu chủ Tiêu, chúng ta thi xem, ai sẽ câu được nhiều cá hơn”
“Tàu lượn… Tàu lượn thì thôi bỏ đi, chả thú vị tí nào cả. Chỉ bằng tôi tự lái xe phóng trên đường cao tốc, đi đi đi, trò này không hay đâu”
“Cậu chủ Tiêu, anh sợ rồi à?”
“Ai nói tôi sợ rồi? Trò này không thú vị, những trò cho trẻ con chơi, thì có gì thú vị chứ. Chúng ta đi mê cung nhé?”
“Đi thôi, đừng nhìn nữa, tôi đưa em về kí túc xa.
Tiêu Hằng không nói rõ ràng, nằm chặt lấy Giản Đường, kéo lên chiếc xe Maserati của anh.
“Đưa tôi về Đông Hoàng là được rồi”
“Về Đông Hoàng? Em nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi?”
Tiêu Hãng nhắc nhở, Giản Đường mới nhận ra, bây giờ đã muộn như vậy rồi.
Tiêu Hằng đưa Giản Đường về đến dưới sảnh của kí túc xá, một tay kéo Giản Đường, một sự ấm áp, đặt lên trên trán của cô. Giống như để đề phòng bị bỏng, cô vội vàng trốn tránh, đẩy cửa xe ra, vội vã rời đì.
Tiêu Hằng thò đầu ra ngoài cửa xe: “Giản Đường, lần sau, chúng ta sẽ đi vòng quay mặt trời nhé.”
Bóng hình của người phụ nữ ở phía trước, hơi hơi run rẩy… Anh nhìn thấy rồi! Anh nhìn thấy ánh mắt khao khát được ngồi vòng quay mặt trời của cô ở trong khu vui chơi.
Giản Đường không quay người lại, trong cổ họng có chút chua chát, giọng nói thô khàn, cuối cùng cũng châm chậm hỏi ra điều hoài nghi ở trong lòng: “Cậu chủ Tiêu, hôm nay là anh muốn đi khu vui chơi, hay là anh đã nhìn thấy răng tôi muốn đi khu vui chơi?” Nếu như Tiêu Hằng nhìn thấy ngày hôm qua cô đã gọi lại một đôi yêu nhau đang đạp xe đạp, thì người thông minh nhanh nhạy như Tiêu Hằng, có lẽ… cứ như vậy mà đoán được rồi?
Giọng nói của Tiêu Hằng lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Em cũng quá tự luyến rồi đó, đương nhiên là tôi muốn đi chơi rồi”“
Giản Đường thở phào nhẹ nhõm, để lại một câu “Ngủ ngon”, rồi không do dự gì nữa, vội vàng đi lên tầng.
Tiêu Hằng nhìn vào lối hành lang mà Giản Đường biến mất, rút điện thoại ra, mở album ảnh, từng bức ảnh, đều là những bức ảnh có chứa nụ cười vui vẻ của Giản Đường, và bộ dạng chơi đùa †rong vui sướng của cô.
Đôi môi mỏng hếch lên, trong mắt lộ ra ý cười… Cô ấy có thể cười vui vẻ như thế, vậy là tốt rồi. Chỉ có trời mới biết thứ anh thấy nhàm chán nhất chính là khu vui chơi.
Một chiếc xe Bentley màu đen, dừng lại ở chỗ không xa, ẩn nấp dưới màn đêm và bóng cây, nên cũng không nhìn được rõ ràng.
Ở đăng sau xe, Tô Mộng kính trọng nói một câu: “Cảm ơn chủ tịch Thẩm đã đưa tôi vê, vậy thì, chủ tịch Thẩm, tôi đi trước đây.” Nói xong, chìa tay ra năm lấy tay cầm của cửa xe.
Tô Mộng dùng lực nhẹ, mở cửa xe ra, đúng lúc đang mở cửa xe, thì một cánh tay thò ra, đặt trên mu bàn tay cua cô, Tô Mộng giật mình, lập tức kinh ngạc quay đầu lại.
Bên cạnh của cô, trên khuôn mặt anh tuấn sắc bén kia, lúc này đang được bao phủ bởi một màn sương lạnh, một đôi mắt, vô cùng hung ác nham hiểm, đôi mắt không cử động nhìn chằm chằm… ra ngoài cửa sổ xe?
Tô Mộng theo phản xạ cũng nhìn theo ánh mắt của anh, người và cảnh ở trong tâm mắt, đôi mắt xinh đẹp của Tô Mộng trợn to lên… Tiểu Đường? Còn có cả… công tử nhà họ Tiêu?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]