Nhưng Thẩm Tư Cương vốn không cảm nhận được sự thay đổi trong nội tâm của mình, anh chỉ biết, Giản Đường khiến anh tức giận, khiến anh bực bội.
Người đã đi, Thẩm Tư Cương rút điện thoại ra gọi cho Tô Mộng: “Người phụ nữ đáng chết nó lại chuẩn bị tới Đông Hoàng làm việc rồi, ở chỗ Thẩm Nhất có thuốc ngủ, đợi người phụ nữ đó đến Đông Hoàng, thì cô hãy lừa cho cô ta uống một liều thuốc ngủ đi”
*… Chủ tịch Thẩm, người anh nói là ai thế?” Tô Mộng lấy làm lạ.
“Giản Đường!”
Trời, nổi giận đến mức này? Boss có vẻ lại bị Giản Đường làm cho tức điên lên rồi.
“Đang bình thường mà lại uống thuốc ngủ…
có vẻ không tốt cho lắm?”
“Cô hỏi cô ấy đang sốt 38 độ 3 mà vẫn đến đi làm thì có bình thường không?”
“Trời, tôi hiểu rồi, đợi Giản Đường đến Đông Hoàng, tôi sẽ cho thuốc ngủ vào cốc nước nóng, rồi cho cô ấy uống”
Tô Mộng hiểu được, Giản Đường là một người thực sự cần tiền chứ không cần đến tính mạng.
“Đúng rồi, cô đừng sắp xếp việc làm cho cô ta nữa” Muốn đổi 17 tỉ để lấy được sự tư do?
Đừng có mơi “… ừm, tôi biết rồi. Nhưng cô ấy dù gì vẫn là người của bộ quan hệ xã hội, không thể không cần đến thì lại gạt sang một bên được, như vậy cũng không tốt, nếu người khác nhìn thấy, qua một thời gian nữa, chắc chắn sẽ có kiến nghị”
“Ai nói là sẽ fired cô ấy, cái này cũng phải cần tôi dạy cô sao?”
Thẩm Tư Cương lạnh lùng nói.
Dù gì thì anh cũng là ông chủ, anh nói gì cũng được? Nếu anh muốn chơi đùa với cả Đông Hoàng, thì đó cũng là chuyện của anh, ông chủ anh thấy vui là tốt rồi.
Tô Mộng tỏ vẻ, đôi lúc, con người của Thẩm Tư Cương này, thực sự cực kì… thất thường theo kiểu người có tiền.
Giản Đường đến Đông Hoàng, vừa bước vào cửa chính của Đông Hoàng, thì bị Tô Mộng gọi: “Giản Đường, cô đến văn phòng tôi một chuyến đi”
Cô ấy lặng lẽ đi theo sau Tô Mộng, đi qua lối thang máy rồi bước vào văn phòng của Tô Mộng.
“Chị Mộng, có chuyện gì à? Có việc để làm rồi sao?”
Tay Tô Mộng vừa cầm cốc nước đã chuẩn bị sẵn lên, thì run lẩy bẩy… cô thực sự sợ lời nói này của người phụ nữ ngốc ấy, cũng sắp trở thành câu cửa miệng của người phụ nữ đó rồi.
“Tiểu Đường, ngồi xuống trước đã” Cô ấy đi rót nước cho Giản Đường, nửa viên thuốc ngủ, rơi nhẹ nhàng vào trong cốc nước, rót nước nóng đầy nửa cốc trước, rồi lắc lắc cái cốc, để hòa tan viên thuốc ngủ kia ra, sau đó mới rót thêm nước nguội vào.
“Này, uống cốc nước trước đi”
“Được, cảm ơn chị Mộng” Từ lúc tỉnh dậy ở bệnh viện, đều cảm thấy rất khát, cốc nước này của Tô Mộng, thật là giúp đỡ đúng lúc: “Đúng lúc em đang khát, chị Mộng thật là tốt”
Tô Mộng ngồi bên cảnh, mỉm cười không mấy tự nhiên… người phụ nữ ngốc này, cô đừng thật thà như vậy nữa, ông chủ bảo tôi cho cô uống thuốc ngủ, cô đừng nghĩ linh tinh đấy.
Ánh mắt nhìn theo Giản Đường uống hết cốc nước đó, rồi lại đưa cốc cho mình: “Chị Mộng, còn nước không?”
“À… còn! Còn còn còn!” Tất nhiên là còn.
Giản Đường một lúc uống hết hai cốc nước, mới cảm thấy không khát như vừa nấy nữa.
“Chị Mộng, có việc gì làm không?”
Đầu của Tô Mộng to cả lên rồi, cô thực sự sợ câu nói này của Giản Đường… Lúc trước sợ, trong lòng của người phụ nữ ngốc nghếch này chỉ còn lại tiền thôi sao?
“Tạm thời không có.” Có cũng không dám cho cô làm, ông chủ đích thân dặn dò, không được sắp xếp việc làm cho cô.
Tô Mộng thương xót Giản Đường, nhưng cũng không thể làm trái mệnh lệnh của Thẩm Tư Cương được.
Cô ở bên cạnh Thẩm Tư Cương, dần dần đi đến địa vị như ngày hôm nay, cô đã tận mắt chứng kiến bản lĩnh và thủ đoạn của Thẩm Tư Cương… cô cũng thấy sợ chứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]