“Đừng động” Vẫn là giọng nói tao nhã lịch sự, là thanh âm của vị Lục tổng kia, chậm rãi ra lệnh.
Sắc mặt Giản Đường hơi tránh, tai ương của ba năm trước trong tù, đã sớm khiến cho Giản tiểu thư kiêu ngạo kia biến thành con bọ đáng thương nội tâm nhạy cảm, thanh âm Lục tổng vốn rất ôn nhu, nhưng từ nơi này trong sự ôn nhu kia, cô nghe được một tia lãnh khốc… Cực kỳ giống Thẩm Tư Cương!
Thẩm Tư Cương… Thẩm Tư Cương… Thẩm Tư Cương… Hắn cùng Thẩm Tư Cương là một loại người, hắn sẽ thương tổn mình! Ánh mắt Giản Đường hốt hoảng, cả người tránh ra thật nhanh.
Bên tai vang lên một tiếng:
“Không nghe lời? Tôi đây ghét nhất là những thứ đồ chơi không nghe lời”
Giản Đường cả người chấn động một cái, sắc mặt khẽ biến, dưới ánh đèn mờ tối thậm chí đen thui, không hề thấy rõ mặt, loáng thoáng chỉ thấy một hình dáng khuôn mặt lạnh lùng… Lục tổng? Thẩm Tư Cương? Lục tổng? Thẩm Tư Cương?
“Đồ chơi không nghe lời thì phải giam lại, để dạy bảo thật tốt”
Thanh âm kia lại vang lên.
Giản Đường cả người run lên, ngay cả động tác hết sức nhỏ cũng ngưng lại, sợ hãi trợn to cặp mắt, trong con ngươi tràn ra sự sợ hãi… Thẩm Tư Cương! Đừng giam giữ tôi!
“A! Đừng giam giữ tôi đừng giam giữ tôi đừng giam giữ tôi!”
Sáu chữ “Thẩm Tư Cương cùng “giam giữ lại” đủ để ép điên cô “Cầu xin anh, tôi sai rồi, tôi sai rồi, đừng giam tôi lại, cầu xin anh, đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-suot-doi/1123666/chuong-57.html