Có thể sống ở chỗ này mà vẫn phong sinh thuỷ khởi*, tự nhiên đều có bản lĩnh không giống nhau.
[Phong sinh thuỷ khởi (风(生水起): Gió nổi nước lên: Chỉ làm một việc gì đó thuận lợi, phát triển nhanh chóng – tương đương thuận buồm xuôi gió]
Trong Đông Hoàng, nổi lên một trận gió vô hình, người nào cũng căng thẳng, cảnh tỉnh thức dậy. Đối với chuyện của Luna cùng Trăn Trăn, tất cả mọi người cơ hồ đều không hề đề cập đến, tựa như hai người này không nán lại ở Đông Hoàng, tựa như cho tới bây giờ Đông Hoàng không có hai người này, mà bọn họ cũng chưa từng gặp.
“Này, Hiểu Hiểu, đã mất ngày rồi không thấy Luna cùng Trăn Trăn rồi” Thừa dịp mọi người đang ở trong phòng nghỉ ngơi tạm thời của nhân viên, đột nhiên nói.
Mười mấy người trong phòng nghỉ đồng loạt im lặng, vừa mới cùng nhau thảo luận những nhãn hiệu nổi tiếng của một số minh tinh, lập tức dừng lại, cả phòng an tĩnh không một tiếng động.
“Sao vậy? Mọi người sao mà cũng không nói lời nào?” Tần Mộc Mộc một mặt nghi hoặc nhìn về xung quanh.
Mà những người bị cô ta nhìn lập tức quay đi chỗ khác, mỗi người đều làm bộ như mình đang có nhiều chuyện bận bịu, không ai đáp lại cô.
“Hiểu Hiểu? Xảy ra chuyện gì thế?” Bầu không khí cổ quái như vậy, Tần Mộc Mộc trượng nhị hoà thượng mạc bất đầu não (1).
Người phía sau có chút do dự, dẫu sao Tần Mộc Mộc cũng coi như là cùng một nhóm tiến vào với cô “Mộc Mộc, thật ra thì, Trăn…”
“Hiểu Hiểu, đi, đổi ca” Đột nhiên, có người cắt đứt Hiểu Hiểu, người nọ đứng lên, kêu một tiếng Hiểu Hiểu, toàn bộ những người khác tất bật đứng lên theo “Đi, Hiểu Hiểu, đi làm việc”
Sắc mặt Tần Mộc Mộc lúc này cực xấu, lập tức đứng lên “Annie, ý cô là gì? Không để cho Hiểu Hiểu nói chuyện với tôi? Cô là gì của Hiểu Hiểu?”
Người vừa cắt đứt Hiểu Hiểu gọi là Annie, người rất đẹp, thậm chí so với mấy người ở bộ phận pr kia xinh đẹp hơn, nhưng cô ở Đông Hoàng, vẫn kiên trì làm người phục vụ hai năm, nghe vậy liền dừng bước xoay người:
“Ngu xuẩn, cô quản tốt chuyện của cô đi” Ánh mắt Annie vô cùng châm chọc, Tần Mộc Mộc này cho rằng bản thân là phù sa không nhuộm bùn, suốt ngày trên mặt viết ‘Không thể xâm phạm’ nếu thật sự thuần khiết như vậy, đi những quán ăn nhỏ mà làm, đi làm chỗ làm thêm cuối tuần đi, tới Đông Hoàng làm gì?
Hiểu Hiểu ở một bên kéo tay Annie, tỏ ý Annie bỏ đi.
Tần Mộc Mộc nhưng lại hiểu sai ý, tức giận nhìn Hiểu Hiểu, ánh mắt viết đầy sự bi phẫn khi bị phản bội “Hiểu Hiểu! Không nghĩ tới cô lại là loại người như vậy!”
“Mộc Mộc…”
“Hiểu Hiểu, đừng để ý tới cô ta” Annie cắt đứt Hiểu Hiểu, gánh mi nhìn về phía Tần Mộc Mộc “Tần Mộc Mộc, tự mà thu xếp ổn thoả đi”
Tần Mộc Mộc này… sẽ là người kế tiếp gặp hoạ nếu vẫn cứ dại dột tự cho mình là đúng như vậy. Hôm nay trong nhà vệ sinh, vẫn còn nói với người khác mình bị Giản Đường lừa gạt, thật ra vốn dĩ Giản Đường hạ tiện biết bao nhiêu.
Người muốn chết, Diêm Vương cũng đuổi không nổi.
———
(1): “丈二和尚摸不着头脑” = “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]