Chương trước
Chương sau
Giờ ba người đang ngồi cùng nhau, còn bức tranh cả gia đình kia thì lặng lẽ nằm trên bàn trà.

“Cháu nói Thái thật sự là bà nội của cháu?” Vẻ mặt ông cụ hơi phức tạp.

Giản Nghệ Hân gật đầu, vì cô biết bà Thái mà ông cụ nói chính là bà nội cô. Tên đầy đủ của bà nội là Thái Anh Mai, nếu năm nay còn sống đã gần 70 tuổi.

“Bà ấy là bà nội cháu, là người đã nuôi lớn cháu”

Lòng bàn tay của Giản Nghệ Hân đều là mồ hôi. Cô đoán, có lẽ bà nội từng là bảo mẫu nhà quyền thế, vì phạm phải sai lầm, nên mới...

Chẳng lẽ mặt ngọc của mình là do bà nội lấy trộm? Không, không thể nào!

Giản Nghệ Hân lại nhìn bức tranh đó, lần này ánh mắt của cô nhìn chằm chằm đứa bé đang quấn tã kia. Bởi vì lòng bàn tay đứa bé đó đang năm chặt một mặt ngọc.

Từ kích cỡ đến hoa văn của miếng ngọc, rõ ràng đó là cái của mình.

Lần này Giản Nghệ Hân kinh hãi rồi.

Chẳng phải nó đang chứng minh suy đoán của cô ư? “Thầy Trình! Nếu lúc đó bà nội thật sự đã lấy mặt ngọc đi, vậy... vậy thì cháu thay mặt bà nội xin lỗi ông, cháu thật sự không có ý muốn thay thế cô Giản, cháu xin lỗi!”



Giản Nghệ Hân kích động, nên nhất thời ăn nói bốc đồng, †âm trạng cũng hơi phức tạp: “Bà nội cháu không phải hạng người đó, bà sẽ không làm ra chuyện trộm cắp như thế, có lẽ đây chỉ là hiểu lâm, nếu mặt ngọc trên người cháu thật sự là của cháu gái ông, vậy thì giờ cháu sẽ trả lại cho ông, nhưng... nhưng mặt ngọc đã vỡ mất rồi” Giản Nghệ Hân lấy mặt ngọc ra, nhưng nó đã vỡ thành hai mảnh.

“Ông không biết tại sao trong tay cháu lại có thứ này, quả thật Thái là bảo mẫu nhà chúng ta, nhưng năm đó vì trong nhà bà ấy có chuyện, đã chủ động xin nghỉ với ông, nên bà ấy không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Trình. Cô Giản, mong cháu đừng quấy rầy cuộc sống của chúng ta nữa”

Rõ ràng sắc mặt ông cụ Trình đã trầm xuống, nhưng thấy Giản Nghệ Hân tủi thân cầm miếng ngọc bội, lại hơi áy náy.

Ông cụ nhớ lại cảm nhận khi lần đầu tiên gặp Giản Nghệ Hân, lúc đó vì cô mà cháu gái ông ầm ï đòi tự sát, đó là cháu gái mà ông cụ Trình thương nhất, tất nhiên sẽ rất thù địch với cô. Nhưng giờ xem ra, thật ra cô gái này rất lương thiện...

“Cháu xin lỗi vì đã quấy rầy ông”

Giản Nghệ Hân nhìn ra, tâm trạng ông cụ Trình đang rối bời, có lẽ chuyện năm đó đã khiến ông buồn bực, cho dù cô vẫn muốn làm rõ rất nhiều chuyện, nhưng cô cũng biết mình không nên tiếp tục nữa, đành phải đợi sau này có cơ hội sẽ từ từ thăm dò, dù gì ông cụ Trình cũng có thành kiến với cô. Thế là cô lặng lẽ đứng dậy, định rời đi.

Nhưng lại bị Mộ Long giữ chặt vai: “Cô đi gấp thế làm gì? Chẳng phải chuyện này vẫn chưa làm rõ à?”

Mộ Long luôn cợt nhả, nhưng giờ bỗng trở nên nghiêm túc: “Thây Trình, từ nhỏ Nghệ Hân đã lớn lên cùng bà nội Thái, cuộc sống rất vất vả, cô ấy chỉ muốn tìm ba mẹ ruột của mình, nếu ông biết chuyện gì, thì có thể nói cho cô ấy biết được không? Nếu ông tình nguyện giúp cô ấy, thì tôi sẽ thay mặt cô ấy cảm ơn ông”

Giản Nghệ Hân ngạc nhiên nhìn Mộ Long, cô chưa từng nhìn thấy anh nghiêm túc như vậy, giờ thấy anh cz thương tình cho mình, thì trong lòng không khỏi ấm áp, thầm cảm kích anh. Trong khoảng thời gian tìm kiếm ba mẹ, so với việc dẫn vặt nội tâm, thì có thể kết bạn với người như vậy, dù tương lai không tìm được ba mẹ, Giản Nghệ Hân cũng không cảm thấy tiếc nuối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.