Chương trước
Chương sau
Lâm Thế Kiệt biết Giản Nghệ Hân muốn biết chân tướng sự việc, bèn ra hiệu cho Chu Loan nói ra. Tất nhiên, anh ta sẽ không giấu diếm. Thật ra, không khó để điều tra chuyện này, trực tiếp ra tay từ cô y tá trẻ kia là được. Cô y tá trẻ kia tên là Kim Hạ, trước giờ luôn thuận bưồm xuôi gió cho đến lúc tốt nghiệp, khó khăn lãm mới vào được đơn vị như bây giờ. Ban đầu, cô ta còn tưởng rằng tương lai sẽ kết hôn với một ông chồng khá tốt, ai ngờ mẹ cô ta đột ngột đổ bệnh, hơn nữa còn mắc phải bệnh bạch cầu, chỉ phí chữa trị cho căn bệnh này rất đắt đỏ.

Kim Hạ bỗng rơi vào đường cùng, ngày nào cũng gần như rửa mặt bằng nước mắt.

Vì thế tối qua khi bị Lâm Hàn Tình bắt gặp, cô ta nói rằng chỉ cần hôm nay Kim Hạ cùng diễn một vở kịch với họ, thì cô ta có thể trả một tỷ rưỡi cho Kim Hạ lấy tiền chữa bệnh cho mẹ

Một tỷ rưỡi đó, đối với một cô gái bình thường mà nói, mất mười năm chưa chắc có thể đã kiếm được nhiều tiền như vậy.

Tình cảm giữa Kim Hạ và mẹ rất tốt, cô ta do dự mấy lần nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Ngày hôm đó, Lâm Hàn Tình gửi cho cô ta sáu trăm triệu tiền đặt cọc.

Vẻ mặt của mấy cô gái đang buôn dưa lê bỗng trở nên hốt hoảng, còn có điều gì xấu hổ hơn việc đang tám chuyện của người ta lại bị chính chủ nghe thấy chứ?

Họ sợ Giản Nghệ Hân gây rắc rối, vội vàng chống chế có việc, rồi chạy mất. Cô nhìn theo bóng lưng họ, khóe miệng mím chặt lại.



Nhưng khi cô vừa ngẩng đầu lên, đã bắt gặp Mộ Long.

“Sao anh lại ở đây thế?” Giản Nghệ Hân có hơi ngạc nhiên. Nghĩ tới chuyện sáng nay Nghệ Hân giả bộ bình tĩnh, Mộ Long bất ngờ giơ bó hoa đang cầm lên: “Có cô bé đàn em bị ốm, tôi đến đây thăm”

Mộ Long và Lâm Thế Kiệt đều là học sinh của ông cụ Trình, cho nên Giản Thúy Vy bị ốm, anh ta hẳn nên đến đây thăm bệnh. Nhưng có ai lại buổi chiều mới đến thăm người ta chứ? Giản Nghệ Hân trợn mắt khinh thường: “Mãi tới chiều anh mới tới đây? Không sợ Giản Thúy Vy đuổi anh ra ngoài àm

Theo lẽ thường, khi đến bệnh viện thăm người ốm đều phải tới vào buổi sáng, tượng trưng cho việc mong người ta sớm khỏe lại, bởi vì buổi sáng là lúc tinh thần hăng hái nhất.

Nếu để đến chiều mới đi thăm người ta thì sẽ khiến người bệnh cảm thấy phản cảm.

“Đúng đấy” Mộ Long không để bụng, nhún vai, thấy xung quanh không có ai, lúc này anh ta mới ghé lại gần Giản Nghệ

Hân rồi lén lút nói: “Cô bé đàn em này của tôi ấy à, cô đừng thấy cô ta xinh đẹp mà nhầm, thật ra vừa nhìn đã biết khó gần, ngược lại tôi thật sự mong cho cô ta ốm không dậy nổi nữa kìa”

“Hả?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.