Giản Nghệ Hân có chút quãn bách nhìn Lâm Thế Kiệt bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, khóe mắt ươn ướt.
Bởi vì, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể sinh sống hòa bình với Lâm Thế Kiệt như vậy...
Ngược dòng thời gian về một tháng trước, cô đã giương nanh múa vuốt với anh, quay lại nửa tháng trước, cô đã từng rung động trước sự an ủi của Lâm Thế Kiệt nhưng vì biết khoảng cách giữa hai người nên cô đã buộc mình phải đè nén tình cảm trong lòng xuống.
"Lâm Thế Kiệt, lời anh nói lúc chiều có thật không?" Giản Nghệ Hân vừa kích động lại vừa sợ hãi hỏi.
Cô sợ Lâm Thế Kiệt chỉ là đang nói giốn.
Bởi vì, hình như cô đã thật sự động lòng...
"Hả?"
Lâm Thế Kiệt lúc này mới hiểu cô gái này đang hỏi chuyện gì, anh khó kìm nén được niềm vui trong lòng, cô ấy sẽ đồng ý ư? Tại sao... Khi đối mặt với một đối thủ miệng lưỡi sắc bén trên bàn đàm phán, anh không hề hoảng loạn dù chỉ một chút nhưng bây giờ lại nói năng không mạch lạc thế
này. Anh có phần nào đó không biết phải hành động sao cho. đúng
"Là thật" Qua một hồi lâu, Lâm Thế Kiệt mới cất được lời,
đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc uy nghiêm vậy mà lại không biết phải mở lời thế nào trước mặt
một cô gái, Lâm Thế Kiệt chỉ có thể cúi đầu cười cười, kìm lại cảm xúc trong lòng: “Có nghĩa, em đã có câu trả lời rồi?” "Tôi...
Lỗ tai của Giản Nghệ Hân lập tức đỏ lên, ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay, như thể lời đã lên đến cổ họng nhưng không sao thốt thành lời.
Cô mấp máy môi, hốc mắt hơi xót, rồi bất ngờ cười thành tiếng trước ánh nhìn chăm chú của Lâm Thế Ồ Lâm Thế Kiệt cũng chờ đợi trong hồi hộp, anh muốn buộc: Giản Nghệ Hân phải đồng ý nhưng không làm được.
Chỉ có thể yên lặng chờ đợi, nhưng đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
"Điện thoại của anh kêu kìa." Giản Nghệ Hân nhắc nhở.
Lâm Thế Kiệt liếc nhìn điện thoại di động bên cạnh giường, thầm rủa nhưng vẫn bắt máy. Anh không bao giờ chậm trễ trong công việc, ngoài ra... Anh còn hơi sợ khi nghe đáp án của Giản Nghệ Hân.
"Lâm Thế Kiệt! Tên khốn này, con gái tôi bây giờ đang cắt cổ. †ay tự sát, cậu mau đến bệnh viện đi!”
Ngay sau khi điện thoại được kết nối, có tiếng la hét của một người phụ nữ ở đầu dây bên kia, cách xa bởi một đường dây vô tuyến dài dằng dặc mà vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận cùng cáu kỉnh của cô ta, Lâm Thế Kiệt hít sâu một hơi, anh không ngờ Giản Thúy Vy sẽ làm như vậy.
Đổi là là bất cứ ai khác anh đều sẽ không để ý nhưng Giản Thúy Vy thì không được.
Bởi vì Giản Thúy Vy là cháu ngoại của ông cụ Trình.
"Tôi sẽ đến."
Lâm Thế Kiệt nói vào điện thoại rồi cúp máy, Anh ra khỏi phòng, đi được vài bước thì đột nhiên dừng chân rồi quay lại:
“Anh có chuyện cần giải quyết, anh sẽ đợi câu trả lời của em:
"Lâm Thế Kiệt!" Giản Nghệ Hân bỗng nhiên gọi anh lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]