Chương trước
Chương sau
“Hơn nữa cái gì?” Giản Nghệ Hân không nói nên lời, bởi vì Lâm Thế Kiệt đưa tay chạm vào mặt cô, ngón tay thon dài lướt qua trán rồi đặt lên tai cô, vuốt ve vành tai nhỏ nhắn của cô khiến cô rùng mình, hô hấp hơi hỗn loạn. Anh, anh muốn làm gì?

Đừng nói là động dục ngay lúc này nhé!

Giản Nghệ Hân suy nghĩ, trong lòng càng bất mãn hơn: “Lâm Thế Kiệt, chẳng phải khi nãy anh mới điên cuồng giao hoan với ai đó à? Sao nào, cô ta không làm thoả mãn anh, giờ anh còn... Ưml” Giản Nghệ Hân mở to mắt, cảm nhận được nhiệt độ lành lạnh, mềm như kẹo bông trên môi.

Lâm Thế Kiệt năm lấy bàn tay cứng đờ của cô đặt lên eo mình.

Dáng vẻ lải nhải của Giản Nghệ Hân quá đáng yêu, môi đỏ mấp máy, đôi mắt to chớp nháy khiến anh không kìm được cúi người lấp kín cái miệng lải nhải của cô. Mùi vị này như kẹo bông, lại như nước suối ngọt nhất khiến anh không khỏi nhiệt tình hơn.

Anh ấn tay cô vào eo mình, cho đến khi môi đau nhức anh mới buông cô ra.

“Lưu manh! Anh lấy miệng đã hôn người khác đi hôn tôi, anh không thấy buồn nôn à? Lâm Thế Kiệt, tôi nói cho anh biết, tôi không d. Mấy chữ phía sau chưa nói hết, Lâm Thế Kiệt đã lau máu trên khoé môi rồi hôn thêm lần nữa.

Lần này anh không dịu dàng như vừa rồi, ngược lại còn hôn mạnh bạo như đang tuyên bố chủ quyền, đến khi hai người đều thở gấp, Lâm Thế Kiệt mới buông cô ra, tỳ trán vào trán cô: “Nói đủ chưa? Nếu em nói nữa, tôi sẽ hôn em đến khi nào em không nói mới thôi”

“Anh, anh bắt nạt người khác”



Giản Nghệ Hân bị anh hôn tới mức sợ luôn, chủ yếu là cô cảm thấy mình đang dần mất sức, hai chân hơi bủn rủn... Nếu không nhờ vào ý chí của mình, chắc bây giờ cô đã ngã vào lòng Lâm Thế Kiệt.

Đuôi mắt Giản Nghệ Hân ửng đỏ, nhìn thấy mà thương, Lâm Thế Kiệt chỉ cảm thấy trong ngực như có một ngọn lửa đang bùng cháy. Vì tỉnh lại trên cùng một chiếc giường với Giản Thuý Vy, anh vốn đã khó chịu trong lòng, vừa rồi hôn Giản Nghệ Hân, tâm trạng anh đã trở nên tốt hơn.

“Tôi bắt nạt em đấy, sao nào?” Anh đương nhiên muốn trêu chọc cô: “Giản Nghệ Hân, đừng nói em yêu tôi rồi nhé? Nhìn thấy tôi lên giường với người phụ nữ khác nên khó chịu à?”

“Biểu cảm này của em là gì? Ghen, khó chịu? Hay là...” Lâm Thế Kiệt nhướng mày, đắc ý nói.

Mặc dù anh khá bực khi xảy ra chuyện này với Giản Thuý Vy, nhưng ít khi thấy được dáng vẻ ghen tuông của Giản Nghệ Hân, Lâm Thế Kiệt cảm thấy cũng không tệ lắm. “Đúng, tôi ghen thì làm sao? Tôi không thể ghen à?” Giản Nghệ Hân nghiến răng, trợn mắt nhìn Lâm Thế Kiệt: “Giờ tôi là vợ anh, tôi ghen không phải rất bình thường sao? Nhưng Lâm Thế Kiệt, xin anh ở bên ngoài chú ý một chút, dù sao anh cũng là nhân vật công chúng, đừng để lên trang đầu được không?”

Lâm Thế Kiệt cười, không trả lời câu của cô: “Giản Nghệ Hân, thích tôi thì cứ việc nói thẳng, không phải chuyện gì mất mặt”

Ai thích anh?”

“Không thích, vậy em nghe nói tôi xảy ra chuyện cần gì nôn nóng như vậy?”

Thật ra trong lòng Lâm Thế Kiệt cũng có chút mừng rỡ. Từ bé đến lớn, dù đi học hay đi làm, anh luôn là vì sao sáng nhất nên lúc nào cũng được muôn vàn thiếu nữ theo đuổi, nhưng anh chưa từng có cảm giác như bây giờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.