Lúc Giản Nghệ Hân đang do dự có nên đánh thức anh không thì Lâm Thế Kiệt đã mở mắt, đôi mắt như bị ngâm trong nước, đen láy mà sáng rỡ, khiến người ta lơ đãng nhìn một cái là bị hút vào trong.
“Tỉnh rồi?”
Lâm Thế Kiệt đứng dậy rất tự nhiên, Giản Nghệ Hân sững sờ, nhưng anh đã đứng lên đi vào nhà vệ sinh rồi.
Giản Nghệ Hân há miệng, cuối cùng không hỏi tối qua anh về thế nào, nhưng cô cứ cảm thấy hình như có gì đó khang khác mà cô cũng không nói rõ được.
Cảm giác lờ mờ đó... giống như là thích.
“Vẫn không dậy à? Định gọi người đến hầu hạ em vệ sinh cá nhân sao?” Lâm Thế Kiệt vệ sinh cá nhân xong, chỉ quấn khăn tắm đơn giản rồi ra ngoài, vẻ mặt hờ hững, lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ trên giường.
Giản Nghệ Hân lập tức nghe lời mà nhảy xuống giường, tiếng động rất lớn.
Lâm Thế Kiệt bất giác cau mày, không nói gì. Lúc Giản Nghệ Hân vệ sinh cá nhân xong rồi xuống lầu, Lâm Thế Kiệt đã ngồi trước bàn dùng bữa, Giản Nghệ Hân vừa đi tới thì anh đã đứng lên: “Tôi ăn no rồi”
Thế này là bạo lực lạnh à?
“Mới thế mà đã no rồi? Cậu chủ, cậu đợi mợ chủ rồi hai người cùng...” Dì Liễu chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Lâm Thế Kiệt, lời đến bên miệng thì lại nuốt xuống, đổi lời:
Tối qua mợ chủ ở phòng khách đợi cậu mà suýt thì ngủ quên, là tôi nhìn thấy rồi gọi mợ ấy về phòng mà ngủ đấy” Nói xong, dì Liễu nhìn Giản Nghệ Hân bằng ánh mắt mập mờ, Giản Nghệ Hân nghẹn ngụm sữa trong cổ họng suýt thì sặc chết. Cô nghe thế thì ngẩng đầu, thấy Lâm Thế Kiệt cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt ngờ vực, thêm dì Liễu đang nháy mắt với mình, cô vội nuốt ngụm sữa
xuống: “À gì nhỉ, tôi chỉ lo lắng...”
“Lo lắng?”
“Ừm, cả đêm anh không về, tôi làm vợ thì cũng nên lo lắng đúng không?”
Giản Nghệ Hân cũng không biết cô lấy đâu ra can đảm, cô gần như chua xót mà nói ra câu này, tối qua Lâm Thế Kiệt không về, đúng là cô ngồi cũng không yên.
Sợ anh gặp tai nạn trên đường.
Tất nhiên, chắc chắn cô sẽ không nói với Lâm Thế Kiệt điều này.
“Vợ?” Lâm Thế Kiệt bỗng thấy hứng thú, nhìn chằm chằm vào Giản Nghệ Hân nhưng lại nói với dì Liễu: “Dì Liễu, ở đây không còn việc của dì nữa, dì có thể đi rồi”
Dì Liễu lặng lẽ lui xuống, Giản Nghệ Hân nhìn Lâm Thế Kiệt đến gần mình, tự dưng cô hơi căng thẳng.
Trên tay cô vẫn đang cầm nửa ly sữa, ngón tay bất giác siết lại: “Lâm Thế Kiệt, anh nên đi làm rồi”
“Ồ? Không vội “Vậy chuyện gì “Tất nhiên là... đút cho cô vợ nhỏ của tôi ăn no rồi, đúng không?”
Đôi đồng tử đen kịt của người đàn ông lóe lên dục vọng, tất nhiên Giản Nghệ Hân biết đó là gì. Cô nuốt nước bọt cái ực, định chạy trốn nhưng lại bị Lâm Thế Kiệt ấn xuống chỗ ngồi một cách chuẩn xác: “Muốn trốn?”
“Anh... chắc không phải anh làm thật đấy chứ? Lâm Thế Kiệt, anh đừng quên..."
Cái miệng nhỏ hồng hào mềm mại vẫn đang huyên thuyên không ngừng, nhưng trong mắt Lâm Thế Kiệt lại có vẻ giận dữ. Cô sợ sự động chạm của anh đến thế sao? Cô muốn chạy trốn, trốn đi đâu? Trốn vào lòng Mộ Long à?
Cô đã năm lần bảy lượt nói cô là vợ anh, vậy hôm nay anh sẽ dốc hết sức để thực hiện nghĩa vụ của người chồng, để cô không dám ra ngoài tìm người đàn ông khác nữa! “Lâm Thế Kiệt, anh đừng qua đây... Ưml” Giản Nghệ Hân còn chưa nói xong thì miệng đã bị người ta chặn lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]