Chương trước
Chương sau
Lâm Thích Phi còn chưa nói xong đã có một đấm mạnh mế vung xuống cằm anh ta, anh ta cảm thấy như răng mình cũng lung lay rồi! Trong miệng còn tràn ngập mùi máu tanh.

“Hừ, cậu xứng sao?” Lâm Thế Kiệt cười khẩy, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Gương mặt anh tràn ngập sát khí, nhìn Lâm Thích Phi đang ôm miệng bị Chu Loan khống chế: “ không có loại người tệ hại như cậu” Nếu ông nội biết Lâm Thích Phi là loại sở khanh như vậy, không biết là sẽ tức. giận đến mức nào.

“Tổng giám đốc, cậu hai phải làm thế nào đây?” Chu Loan hỏi.

Lâm Thế Kiệt lạnh lùng nhìn anh ta, ánh mắt này như: muốn giết chết Lâm Thích Phi, đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy: “Không phải công ty chi nhánh bên châu Phi thiếu người sao? Cứ nói cậu hai chủ động xin đi đến công ty chỉ nhánh phía đó.”

“Tôi không đi! Lâm Thế Kiệt, anh vì một người phụ nữ mà muốn đẩy tôi vào chỗ chết à, bên châu Phi ngày ngày xảy ra bạo loạn, nếu tôi bị đưa qua đấy tôi sẽ chết đó! Tôi không muốn..”

Lâm Thích Phi sợ hãi không thôi, không ngừng hét lên nhưng vẫn bị Chu Loan kéo ra ngoài.

Trong phòng chốc lát chỉ còn lại hai người là Giản Nghệ Hân và Lâm Thế Kiệt, Giản Nghệ Hân quấn chặt lấy mình,

chỉ để lộ ra đôi mắt sáng trong.

"Lâm Thế Kiệt, chúng ta nói chuyện đi."

Bây giờ, cô rất bình tĩnh, vừa rồi cô suýt chút nữa đã bị Lâm Thích Phi sàm sỡ, nhưng Giản Nghệ Hân đã sớm biết Lâm Thích Phi có ý đồ với mình, nếu không phải bởi vì hôm nay không khống chế được cảm xúc thì cô cũng sẽ không để Lâm Thích Phi có cơ hội lợi dụng.



Lâm Thế Kiệt không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, anh nhíu mày, chọn một chiếc ghế sô pha cách Giản Nghệ Hân không xa ngồi xuống, khoanh chân lại hất hất tay: "Em nói đi”

".. Má ơi, sao chuyện này lại biến thành giống như đang đàm phán kinh doanh vậy?

Giản Nghệ Hân bỗng nhiên cảm thấy bồn chồn, có vẻ cô không phải là đối thủ Lâm Thế Kiệt trong chuyện thương lượng. "Lâm Thế Kiệt, tôi nghĩ anh hẳn cũng ý thức được quan hệ giữa chúng ta, nếu anh quên tôi sẽ nói rõ ràng một lân nữa, tôi giúp anh xua đuổi vận đào hoa còn anh giúp tôi tìm được người nhà, không vấn đề gì chứ?"

"Uhm" Lâm Thế Kiệt ý bảo cô tiếp tục.

"Cho nên, hiện tại Lâm Hàn Tình sai Thẩm Quân lấy dây chuyền của tôi, chẳng lẽ anh không định làm gì Lâm Hàn Tình à?" Đây mới là điều khiến Giản Nghệ Hân tức giận nhất. Cô rất mong muốn tìm được gia đình, lại biết được ông cụ Trình có thể có liên quan gì đó với mặt dây chuyền, cô đã không ngủ ngon đêm hôm đó vì trong lòng rất phấn khích.

Nhưng đến lúc không dễ gì gặp được ông cụ Trình thì dây chuyền lại mất.

Sao cô lại không tức giận cho được chứ?

"Ồ? Em muốn tôi đòi lại công bằng cho em?"

"Đúng vậy."

"... Giản Nghệ Hân, phải chăng em đã quá tự coi trọng mình rồi không?" Lâm Hàn Tình đã làm ra chuyện đó thì Lâm Thế Kiệt chắc chắn sẽ không để cho cô ta sống yên ổn, nhưng bây giờ đối mặt với những lời lạnh lùng mà Giản Nghệ Hân dành cho mình, anh đột nhiên không muốn nói cho cô biết kế hoạch của mình. Nghe xong lời của Lâm Thế Kiệt, mặc dù Giản Nghệ Hân đã chuẩn bị tâm lý nhưng cũng không khỏi có chút buồn bực: "Không phải tôi đánh giá bản thân mình cao mà là anh nên cho tôi một lời giải thích, không phải sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.