A Ly thấy Lộ Kiêu Dương không chỉ bóc tôm cho mình, mà còn đút cho mình, hỏi: "Mẹ, mẹ thật tốt với bảo bảo."
"..." Lộ Kiêu Dương nghe thấy thế, nở nụ cười, tiểu gia hỏa này thật là đáng yêu, "Thế này mà gọi là đối tốt với con à! Mẹ liền bóc một con tôm cho con!"
Cô nghĩ thầm, trước đây mình đối xử thật tệ với thằng bé mà!
Từ nhỏ Lộ Kiêu Dương đã sống rất hạnh phúc, cho nên không muốn thấy đứa nhỏ đáng thương như thế!
A Ly cầm lấy tôm, "Con bóc cho mẹ này."
"..."
Tay của cậu quá nhỏ, con tôm màu đỏ ở trong tay cậu lớn như vậy, cậu bóc trông có vẻ rất tốn sức, Lộ kiêu Dương nhanh chóng cầm lấy, nói: "Được rồi, đừng đâm vào tay con đó! Con ngoan ngoãn ngồi đi, không cho phép nhúc nhích, hử?"
Tần Phong đứng bên cạnh Thẩm Trường Hà, nhìn một màn này, có lẽ thật sự đã lâu rồi không thấy được hình ảnh này! Vành mắt có chút đỏ lên, anh lấy mắt kính xuống, lau nước mắt.
Sau đó mới nhìn về phía Thẩm Trường Hà chậm chạp không đi vào, nhắc nhở: "Thẩm tiên sinh."
Lúc này Thẩm Trường Hà mới đi tới.
Lộ Kiêu Dương thấy anh, giải thích: "Anh đã đến rồi à! Tại vì A Ly quá đói bụng, nên tôi dẫn thằng bé đi ăn trước, anh làm gì thế?"
Nói đến đây, cô có chút chột dạ, thật ra là cô quá đói, cũng không biết anh đang làm cái gì, nên không có ngây ngốc chờ.
Nhưng Thẩm Trường Hà vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-sieu-cap-ngot-ngao-cua-lo-tieu-thu/2548268/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.