Chương trước
Chương sau
Long Hữu Dư gật đầu, "Tốt, tốt rồi. Kiêu Dương, còn có một chuyện không liên quan đến công việc, là thỉnh cầu của cá nhân của tôi."

"Chuyện gì?" Lộ Kiêu Dương có chút đề phòng.

Long Hữu Dư nói: "Là chuyện của Giai Giai."

Ông ta có một cô con gái, năm nay mười ba tuổi, mới vừa lên trung học không lâu.

Lúc Lộ Kiêu Dương nhìn thấy Giai Giai, con bé đang ở trong phòng, dì trong nhà vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Lộ Kiêu Dương, nói: "Đã rất lâu rồi con bé không đến trường, bất kể có khuyên con bé như thế nào, con bé cũng không chịu."

Long Hữu Dư là một ông bố đơn thân, vợ cũ đã sớm tái hôn và di cư sang nước ngoài, hiện tại ông tự mình chăm sóc con gái.

Đối với con gái bây giờ, ông cũng rất bất đắc dĩ, thậm chí còn nghĩ đến việc mời bác sĩ tâm lý cho con bé.



Nếu không phải là không còn cách nào khác, ông cũng không nghĩ đến việc nhờ Lộ Kiêu Dương đến thăm con bé.

Dì gõ cửa một cái, nói: "Giai Giai, con xem, ai tới thăm con này?"

Cô bé ngồi ở chỗ kia, không nói gì.

Lộ Kiêu Dương đi vào, nhìn thấy trong phòng toàn bộ đều treo áp phích của cô, mô hình đứng của cô, tấm ảnh ký tên của cô....

Tuy rằng nghe nói mình trước đây là minh tinh, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Lộ Kiêu Dương cảm nhận được tình yêu của fan đối với cô.

Giai Giai ngồi ở đó quay lưng ngồi ở đó, nói: "Đi ra ngoài, đừng làm phiền con."

Cô bé mười ba tuổi, nhưng thanh âm lại rất tuyệt vọng.

Lộ Kiêu Dương nói: "Xin chào, là ba em bảo chị đến thăm em."

Nghe đến đó, Giai Giai rất giật mình, quay đầu lại, không dám tin nhìn Lộ Kiêu Dương trước mắt, bộ dáng cô bé rất ưa nhìn, con mắt tròn xoe tràn đầy tuyệt vọng, vừa nhìn thấy Lộ Kiêu Dương, hốc mắt lập tức đỏ lên, nước mắt cũng rơi xuống.

"Chúng ta đi ra ngoài trước đi." Annie nói với dì.

Bà gật đầu, chỉ để lại Lộ Kiêu Dương ở trong phòng, lúc bọn họ đi ra ngoài còn đóng cửa lại.



Vừa nhìn thấy Lộ Kiêu Dương, Giai Giai liền chạy tới, trực tiếp vùi trong ngực cô, cô bé gắt gao ôm Lộ Kiêu Dương, thân thể vẫn không ngừng run rẩy.

Lộ Kiêu Dương nhìn tiểu nha đầu này, vươn tay, dịu dàng sờ đầu cô bé một cái, có thể cảm nhận được, cô gái nhỏ này chịu ủy khuất rất lớn.

Động tác dịu dàng của cô, khiến Giai Giai càng cảm thấy ủy khuất, ở trong lòng Lộ Kiêu Dương khóc lớn.

Cô bé chỉ khóc, không nói lời nào, dường như đã kìm nén rất lâu.

....

Một hồi lâu, Lộ Kiêu Dương mới nói: "Đã xảy ra chuyện gì sao? Ai bắt nạt em?"

Giai Giai nói đứt quãng: "Bọn họ...tất cả bọn họ đều mắng chị! Em thay chị nói chuyện, em nói chị không phải là người xấu, bọn họ đều mắng em, nói em là fan não tàn, em không biết mình đã làm sai điều gì, em chỉ là thích một người, không bảo người ta phải thích chị giống em, cũng không được sao? Chị Kiêu Dương, thích chị thật sự quá mệt mỏi, quá mệt mỏi mà!"

Vốn dĩ, thích minh tinh nào, là quyền tự do của mình.

Mà bây giờ, một khi bạn thích một minh tinh nào đó, chỉ cần người đó không được đại chúng thích, thì rất dễ bị người khác chụp cho bạn cái mũ fan não tàn.

Nó chỉ khiến bạn cảm thấy thấp kém hơn người khác mà thôi.

Lộ Kiêu Dương nghe Giai Giai khóc, cảm thấy tim mình như bị bóp lấy.

Những người chỉ vào người khác mắng não tàn, vậy chính bản thân họ là loại người tài giỏi lắm nhỉ?

Rất thích đem tiêu chuẩn của mình, áp đặt lên người khác.

Giai Giai nói: "Xin lỗi, chị, sau này em cũng không dám thích chị nữa."

Cô đã từng kiên trì, cũng đã từng giãy dụa, nhưng mà bây giờ, cô thật sư, cảm thấy không thể kiên trì nổi nữa.

Những người trước đây cùng cô bé thích Lộ Kiêu Dương, đều bắt đầu đi thích người khác, bởi vì chỉ có như vậy, bạn mới có thể có chung đề tài với người khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.