Lộ Kiêu Dương nhìn tiểu gia hỏa này, nói: "Con nói với ba là mẹ muốn tới?"
Bánh Bao Nhỏ nói: "Dạ."
"Tại sao phải nói với ba?" Lộ Kiêu Dương đưa tay, sờ soạng khuôn mặt nhỏ nhắn của A Ly: "Sao con lại tích cực thế?"
"Mẹ không thích ba sao?" A Ly không hề cảm thấy mình nói với ba thì có gì sai, "Nhưng mà ba ba cũng muốn tới gặp mẹ mà! Ba cũng rất nhớ mẹ. Thật đấy!"
Lộ Kiêu Dương nở nụ cười: "Làm sao con biết ba muốn gặp mẹ?"
Anh rõ ràng bận rộn như vậy, làm sao có thời gian quan tâm đến cô?
Hiện tại anh mất thị lực, hình như công việc cũng vô cùng nhiều, anh vẫn còn tiêu tốn thời gian trên người cô, Lộ Kiêu Dương cảm thấy rất lãng phí.
Bánh Bao Nhỏ nói: "Bởi vì đó là ba của con nha! Con phải biết chứ."
Lộ Kiêu Dương xách cái quần của Bánh Bao Nhỏ lên giúp cậu, quần áo cũng mặc xong. Cô nhìn A Ly, nói: "Lần sau không được chạy loạn nữa, nhất là ở bể bơi, nước sâu như thế."
Bánh Bao Nhỏ gật đầu: "Dạ."
Bị Lộ Kiêu Dương hung dữ như vậy, cậu cũng không dám.
Lộ Kiêu Dương nói: "Con không giận mẹ chứ?"
Kỳ thật nổi giận với cậu, cô cũng rất hổ thẹn.
Chỉ là, dưới tình huống lúc đó, cô cực kỳ nôn nóng.
Bánh Bao Nhỏ nói: "Mẹ nhất định là lo lắng cho bảo bảo."
"Ngay cả việc này con cũng biết à!"
Bánh Bao Nhỏ nhìn Lộ Kiêu Dương, nói: "Mẹ, mẹ bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-sieu-cap-ngot-ngao-cua-lo-tieu-thu/2548241/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.