Vốn còn muốn lừa gạt cô, nhưng ánh mắt của cô...quá mức thuần khiết, anh luôn cảm thấy nếu mình tiếp tục lừa gạt thêm nữa, dường như giống một con sói đuôi to.
Lộ Kiêu Dương: "..."
Cô bối rối vài giây, ai có thể nói cho cô biết, đây vẫn luôn thấy được là có ý gì?
Cho nên là nói, anh vẫn luôn thấy được, nhưng ở trước mặt cô thì giả vờ bị mù?
Mẹ kiếp!
Gần như là theo bản năng, Lộ Kiêu Dương ngẩng đầu, trực tiếp quăng cho anh một cái tát.
Anh cũng không tránh, chỉ nhìn cô, dáng vẻ có mấy phần vô tội.
Lộ Kiêu Dương chỉ thấy tay mình có chút nóng, đây cũng là lần đầu tiên cô động thủ với người khác.
Bộ dạng này của anh, ngược lại khiến cho Lộ Kiêu Dương có chút xấu hổ.
Động thủ đánh người, chung quy là không đúng.
Cô nhìn anh, cảm thấy mình có chút kích động.
Nhưng thật sự quá khinh người mà!
Cô rõ ràng tin tưởng anh như vậy, rõ ràng một chút đề phòng ở trước mặt anh cũng không có, quan trọng là vừa nghĩ tới vài chuyện mất mặt mà cô làm trước mặt anh mấy ngày trước, thay quần áo thì cũng thôi đi, nhưng còn nói thì thầm với Annie...Kết quả anh đều biết!
Thẩm Trường Hà nhìn vẻ ảo não của cô, nói: "Kiêu Dương!"
"Anh đừng nói chuyện với tôi!" Lộ Kiêu Dương vươn tay kéo chăn che mặt mình lại, cảm giác như sắp khóc đến nơi.
Không còn mặt mũi gặp người ta nữa!
Cô vừa nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-sieu-cap-ngot-ngao-cua-lo-tieu-thu/2548207/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.