Lộ Kiêu Dương cười cười, "Ừ, chuẩn bị ngủ."
Trong khách sạn yên tĩnh, nghe được giọng nói của anh, có một loại cảm giác rất ấm áp.
"Cười cái gì?" Thẩm Trường Hà cưng chiều hỏi.
Lộ Kiêu Dương nói: "Em biết anh sẽ gọi điện tới, cho nên mới đặc biệt không ngủ."
"Anh không tin," Thẩm Trường Hà nói: "Đến rồi cũng không gửi tin nhắn cho anh."
"Em quên mất." Sau khi cô bước vào cửa vẫn còn đang suy nghĩ, tiếp đó hàn huyên cùng Annie một hồi, liền đem việc này quên mất.
"Việc này cũng có thể quên?"
Thấy người nào đó như là đang mất hứng, Lộ Kiêu Dương dời lực chú ý đi, chủ động xuất kích: "Không phải ban ngày anh có rất nhiều việc sao? Sao lại gọi cho em?"
"Nghĩ rằng em đến thành phố mới, chắc chắn sẽ không quen. Cho nên mới tới hỏi một chút." Hiện tại có rất nhiều thứ Lộ Kiêu Dương không nhớ rõ.
Chẳng hạn như lần đầu cô diễn, lần đầu tiên đi công tác...
Bây giờ tới Hoa Thành, cũng là lần đầu tiên.
Anh luôn cảm thấy mình giống như một người cha già lần đầu tiên đưa tiễn con gái, rất lo lắng cô ở nơi đó không quen.
Lộ Kiêu Dương nói: "Em vô cùng tốt. Không có gì không quen, có Annie bọn họ ở đây, anh không cần lo lắng gì cả."
Từ sân bay đi ra, còn có xe của tổ chương trình đi đón bọn họ.
Thẩm Trường Hà nói: "Vậy là tốt rồi."
Lộ Kiêu Dương nói: "Anh tiếp tục làm việc đi, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-sieu-cap-ngot-ngao-cua-lo-tieu-thu/2548123/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.