"Alo?" Giọng Thẩm Dịch trong điện thoại nghe không rõ nhưng Lâm Hoài vẫn nghe ra giọng anh có hơi không bình thường.
"Thẩm Dịch, anh..anh bị cảm?" Lâm Hoài đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn ánh đèn đường bên ngoài.
"Không phải..anh chỉ hơi khát nước thôi." Giọng nói khàn khàn của Thẩm Dịch làm Lâm Hoài bực bội, hơi gắt lên: "Thẩm Dịch, anh không cần lừa em."
Thẩm Dịch không nói gì, hai người giằng co, Lâm Hoài hạ giọng hỏi: "A Dịch, anh đã nói cho cô chú biết anh không khoẻ chưa?"
Hô hấp Thẩm Dịch hơi trầm hơn, Lâm Hoài vẫn không ngừng hỏi: "Để em chào cô chú một tiếng được không?" Có trời mới biết tại sao hắn lại muốn chào cô chú, nhưng hắn cứ hỏi vậy thôi.
Một lát sau Thẩm Dịch mới trả lời: "Bọn họ ra ngoài rồi."
Lâm Hoài càng cảm thấy anh đang nói dối, nói thêm: "Vậy anh gửi địa chỉ nhà anh cho em đi, em gửi tặng anh đặc sản tỉnh em để anh ăn tết nhé?"
Thẩm Dịch ừ một tiếng, Lâm Hoài lại tùy tiện nói thêm mấy câu rồi cúp điện thoại. Chờ lúc Thẩm Dịch gửi địa chỉ lập tức lên mạng tìm mua vé máy bay.
Rạng sáng mai máy bay khởi hành, đến chỗ Thẩm Dịch chắc là buổi sáng, Lâm Hoài soạn đủ căn cước, thay quần áo.
Hắn đi tìm mẹ Lâm, nói với bà rằng Thẩm Dịch là bạn thân của hắn, không sống cùng cha mẹ, định ăn tết một mình, hình như còn đang ốm, hắn muốn đến thăm.
Mẹ Lâm vừa nghe đã thấy đau lòng cho đứa bé kia, vội vàng nói: "Nếu thằng bé đồng ý thì con đưa nó về đây đi, nhà ta ăn tết không thể bỏ quên bạn bè được, đưa về đây đi." Lâm Hoài gật đầu.
...
Thẩm Dịch cảm thấy người mình lúc nóng lúc lạnh, đầu óc như rỉ sét không thể nghĩ được gì, cả người nhũn ra, nghe điện thoại xong như đã dùng cạn sức lực, anh nghe ra Lâm Hoài đang tức giận nhưng vẫn không muốn nói thật.
Anh nằm một lúc, sau đó chống mép giường đứng dậy định uống nước, vừa đứng dậy đã thấy trước mắt tối sầm, lết người đến cạnh bàn mới phát hiện đã uống hết nước rồi, lại chậm rãi xuống bếp nấu nước, cả người chống vào tường.
Gió lạnh thổi qua cửa sổ bình phong, Thẩm Dịch cũng không có sức đóng cửa sổ lại, nhìn đèn của ấm nước nhấp nháy, đổ nước vào cốc, anh nhìn cốc nước toả nhiệt nghi ngút, hơi nước bay vào mắt, trước mắt chỉ có một mảnh mê mang.
Lâm Hoài lên máy bay, ngồi ngẫm nghĩ, vốn lúc nghe được chuyện người ta yêu nhau trèo đèo lội suối vì nhớ nhau, hắn chỉ cảm thấy đúng là yêu vào sẽ hỏng đầu, không ngờ tới hắn cũng có ngày xúc động như vậy, nhưng có sao đâu, người trẻ yêu đương xúc động là chuyện bình thường, hắn đeo bịt mắt, nghĩ bụng ngoại trừ xúc động còn có chút kích động.
Thẩm Dịch bị chuông cửa đánh thức, anh giật mình mở mắt ra, vốn tưởng rằng ngủ một giấc dậy sẽ dễ chịu hơn, nhưng hoá ra là càng không thoải mái, tay chân lạnh buốt, cả người còn dính dính, anh định mặc kệ tiếng chuông đáng ghét kia nhưng phiền không chịu được.
Thẩm Dịch thở ra một hơi, ngồi dậy, suýt nữa ngã đập đầu xuống, anh chống vào tường chậm rãi đi về phía cửa, thậm chí còn không hỏi là ai, trực tiếp mở cửa, khi cửa mở ra, mắt Thẩm Dịch lập tức trừng lớn.
Lâm Hoài cõng balo đứng bên ngoài, bấm chuông gần một tiếng không có động tĩnh gì, hắn đang nghi ngờ có phải mình tìm nhầm nhà không, đột nhiên cửa mở ra, hắn liền nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch cùng cơ thể lung lay sắp đổ của Thẩm Dịch.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]