Ánh mặt trời chiếu vào căn phòng, Chu Nguyệt Lý thỏa mãn cọ cọ vào ga giường bằng lụa, tựa như một con mèo nhỏ rúc vào vòng tay ấm áp bên cạnh, hấp thu hương vị gian xạ tràn ngập trong mũi.
Thật thoải mái a! Vì sao trước giờ chưa từng ngủ được yên bình như vậy?
Cô vừa xoay thân mình kiều nhuyễn, đột nhiên bị một cỗ đau đớn mãnh liệt đánh vào cơ thể làm cô bừng tỉnh.
“Aa……” Chu Nguyệt Lý hơi hơi rên rỉ ra tiếng.
Cô bị làm sao thế này? Bị xe đụng phải, hay là nhảy lầu, chẳng lẽ lại bị người hung ác đánh? Vì sao toàn thân đau đến như là xương cốt đều gãy hết…..
“Tỉnh?”
Thanh âm nam tính trầm thấp khàn khàn từ trên đỉnh đầu vang lên, rung động xa cách nhưng lại vô cùng mãnh liệt.
Chu Nguyệt Lý chậm rãi ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền đối mặt với cặp đồng tử ma mị như đang mỉm cười kia, ngực lại một trận kịch liệt kinh hoảng.
Kí ức bỗng chốc ùa về, cô nhớ tới đêm qua cuồng dã cùng hoang đường, mặt không tự chủ mà đỏ bừng.
“Đầu óc cũng đã thanh tỉnh chưa? Hay là muốn tôi giúp em một tay, trình diễn đầy đủ một màn đêm qua, để cho trí nhớ em phục hồi cho tốt?”
Hàn xấu xa đề nghị, muốn cho Chu Nguyệt Lý nhớ tới đêm hôm qua cô vô liêm sỉ cầu hoan như thế nào.
“Không cần! Nên nhớ rõ tôi tuyệt đối không quên.”
Cô khách khí từ chối anh, dùng tấm chăn gắt gao bao quanh thân thể mình, dứt khoát đứng dậy xuống giường, hướng anh hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-sai-trai/1539042/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.