Từ lần nói chuyện đó đến bây giờ đã được một tuần lễ.
Từ đó đến giờ Từ Tư Triết không hề diễn đạt cảm nhận của mình nên Quan Dực cứ vượt qua từng ngày với nỗi lo sợ trong lòng.
Cậu vừa hạnh phúc và vừa dày vò.
Nhưng chỉ cần là được ở bên cạnh Từ Tư Triết, Quan Dực vẫn vui vẻ.
Cậu ngồi trên ghế sa lon, hai tay ôm đầu gối của mình, đôi mắt to tròn vẫn luôn dõi theo Từ Tư Triết.
"Anh...Anh muốn ra ngoài sao?" Quan Dực hỏi, giọng cậu nghe có vẻ cẩn thận từng li từng tí một.
Từ Tư Triết sửa lại áo khoác một chút rồi nhìn gương sửa sang lại tóc của mình, "Ừm."
Quan Dực nhảy từ trên ghế sa lon xuống, cùng Từ Tư Triết đi tới cửa phòng ngủ, "Anh, anh muốn đi hẹn hò sao?"
Từ Tư Triết nghe thấy lời này của cậu thì nhíu mày, nhưng không phủ nhận omega.
Quan Dực đau lòng vô cùng nhưng cậu biết rằng mình hiện tại không có tư cách gì để chất vấn Từ Tư Triết.
Cậu mím môi một cái, nắm chặt nắm đấm, yên lặng đứng ở cửa.
Từ Tư Triết nhìn gương một hồi, sau khi sửa sang lại dáng vẻ của mình thì định đi vào buồng tắm, anh quay người thấy omega vẫn đang nhìn mình chằm chằm. Anh nhìn về phía sau cậu ta một lát, sau đó nói: "Con tỉnh rồi kìa."
Quan Dực giật giật ngón tay, không thể làm gì khác hơn là đi về bên con.
Từ Tư Triết thả chiếc ca-ra-vat xuống, "Chắc là đói bụng." Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-rang-buoc/2285481/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.