Chương trước
Chương sau
Editor: Trà Đá.

Thẩm Kình đứng chờ trong tuyết đúng một tiếng, may là miền Bắc trời lạnh, tuyết rơi trên người anh vẫn chưa tan hết, quét xuống là được, sau khi trở lại trong xe ấm áp, chỉ có tóc và đầu vai của Thẩm Kình bị ướt một chút. Nhưng Khương Đường vẫn lo lắng, cô lập tức gọi điện thoại cho dì cô chuẩn bị bồn nước ấm, vừa vào cửa nhà thì cô bắt anh đi tắm.

“Tắm cùng nhau.” Không có Khương Thục Lan ở đó, Thẩm Kình nhìn Khương Đường đưa tình.

Khương Đường không nhìn, đi thẳng đến chỗ con gái.

Thẩm Kình cười rồi đi vào phòng tắm phía trong phòng ngủ của Khương Đường.

Khương Đường ngồi trên giường chơi với con gái, Khương Thục Lan bưng một chén canh nóng hổi đặt trên bàn, bà nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, bà ngượng ngùng không dám ở trong phòng cháu gái, sau đó nhanh chóng đi thẳng xuống bếp chuẩn bị cơm trưa. Đóa Nhi nằm trong lòng mẹ chơi một chút, sau đó lại nằm úp sấp ở trên giường tự chơi, Khương Đường nhìn con gái một chút, rồi lấy điện thoại di động ra đăng nhập vào blog.

Lúc trên đường về Khương Đường hỏi Thẩm Kình đợi ở bên ngoài bao lâu rồi, Thẩm Kình không nói, sau khi cô thấy được đoạn video kia, Khương Đường mới biết Thẩm Kình đứng chờ khoảng một tiếng. Tuyết rơi rối rít như lông ngỗng, người đi đường vây xung quanh, chỉ có Thẩm Kình vẫn đứng nguyên ở vị trí từ đầu đến cuối.

Khương Đường lặng lẽ nhìn mấy phút, tâm trạng bình phục lại, rồi sau đó là đến đoạn cô chạy ra ngoài.

Bản thân trải qua là một chuyện, xem lại đoạn video có bản thân ở trong đó lại là một chuyện khác. Lúc đó trong mắt cô chỉ có một mình Thẩm Kình, chỉ giận anh và đau lòng, chỉ hưởng thụ sự ấm áp cùng cảm động vì anh đứng chờ ngây ngốc ở đó. Giờ phút này xem đoạn video, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm có người đàn ông ngốc nghếch kia, tâm tình Khương Đường yên bình, cảm động đã xong, bây giờ lòng hư vinh của người phụ nữ bắt đầu nổi loạn.

Cô chưa bao giờ diễn thử như vậy, không có hậu kỳ biên tập cắt nối xử lý video, cô sợ mình vô tình lộ ra vẻ xấu xí trong ống kính.............

Cũng may đoạn video dài tận 15 phút, thì 14 phút kia cô đều bị Thẩm Kình ôm thật chặt, rồi con hôn nữa. Cộng thêm bông tuyết bay múa xung quanh, gần như không lộ mặt, ngược lại cảnh vật còn thêm lung linh, về phần trang phục, Thẩm Kình mặc một bộ âu phục, phối hợp với quần áo của cô cũng không có vấn đề gì.

Nói tóm lại, Khương Đường rất hài lòng với phân cảnh trong đoạn video.

Công chúng sẽ nhìn nhận như thế nào đây?

Khương Đường tò mò kéo xuống phần bình luận.

“Đuổi tới tay rồi, mau đưa biệt thự và bất động sản cho chúng tôi!”

“Tại sao tôi không phải là cô gái đó chứ.”

“Trời đã đủ lạnh rồi, đừng khiến người khác cảm thấy lạnh hơn chứ?”

“Khương Đường thật hạnh phúc, cảm ơn hai người đã giúp đỡ, Cố Đông Thần Lâm Tịch.”

“Khóc cũng đẹp nữa! Cái này không phải là đang quay phim chứ?”

“Tổng giám đốc Thẩm vừa đẹp trai vừa tài giỏi lại còn giàu có nữa, tại sao còn lãng mạn như vậy nữa chứ!”

“Tôi mà là Khương Đường thì tốt biết bao!”

“Khương Đường đừng để anh ta lừa gạt, Optimus Prime không sợ lạnh, [mỉm cười]”

“Mau chia tay đi, tổng giám đốc Thẩm mau đến đây bên em.”

“Giống người ta thì nhàm quá, làm khác người lại có hiệu quả.” (hình mình họa: người đàn ông chạy trong tuyết theo đuổi tình yêu.)

“Chồng, em ở đây nè, anh lầm người rồi!”

“Trời ơi, tôi không đòi hỏi cao sang gì đâu, chia cho tôi một người trong đám bảo vệ là được rồi, tại sao bảo vệ mà cũng đẹp trai như vậy!”

.............

Hầu như đều là ước ao ganh tỵ, cả ý tốt và chua chát của công chúng lại khiến cho cô có cảm giác hạnh phúc gấp bội, Khương Đường không tự chủ được nở nụ cười, vừa định lật sang trang mới, thì Đóa Nhi đột nhiên bò tới, ngước đầu nhìn mẹ, còn muốn lấy điện thoại di động của mẹ. Sự chú ý của Khương Đường đã tập trung lên trên người con gái, cô khom lưng, mở đoạn video ra, đưa cho con gái nhìn, “Đóa Nhi nhìn xem đây là ai?”

Đóa Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt nhìn chằm chằm video.

Trong video, Thẩm Kình ôm bó hoa hồng bước ra từ trong chiếc xe đen sang trọng, Đóa Nhi nhận ra, chợt nâng đầu lên, chỉ vào phòng tắm.

“Đóa Nhi thông minh quá, đây là ba đúng không?” Khương Đường ôm lấy con gái, hôn một cái làm phần thưởng.

Đóa Nhi cười hắc hắc, thân thể nhỏ bé dùng sức chỉ vào phòng tắm, kêu a a gọi mẹ bế đi tới ba.

Khương Đường bế con gái đi tới trước cửa phòng vệ sinh, dịu dàng dỗ dành con gái: “Ba ở bên trong, Đóa Nhi gõ cửa kêu ba đi.”

Đóa Nhi nghe hiểu, vui mừng đá chân lung tung, hai tay mập mập đập đập vào cánh cửa. Thẩm Kình ở bên trong nghe được thì ngứa ngáy trong lòng, thật ra thì người anh chưa đủ ấm, nhưng anh không muốn để cô chờ lâu. Khương Đường nghe được tiếng động bên trong, nhỏ giọng khuyên anh: “Em đang chơi với Đóa Nhi, anh ngâm nước ấm thêm một chút nữa đi.” Người này chẳng lẽ cho là cô đang thúc giục anh mau lên một chút?

“Anh xong rồi.” Thẩm Kình nhanh chóng nhảy ra khỏi bồn tắm, lấy khăn tắm lau người thật nhanh, động tác vội vã giống như đi đánh giặc vậy.

Khương Đường khuyên không được anh, nên đành tiếp tục chơi với con gái.

Chưa tới một phút, Thẩm Kình đã lặng lẽ đi tới cửa, sau đó đột ngột mở cửa, cố ý đùa giỡn với con gái.

Cửa đột nhiên mở ra, Đóa Nhi giật mình, đôi tay đập hụt, đột nhiên đối diện là ba, Đóa Nhi ngây người, giương cái miệng nhỏ nhắn lên nhìn ba, cho đến khi ba cười, Đóa Nhi mới ý thức được đây là một trò chơi, vui mừng nhào vào trong ngực mẹ, cười khanh khách. Thấy con gái vui vẻ như vậy, Khương Đường cũng cười theo, Thẩm Kình thấy Đóa Nhi cười như vậy thì anh quay lại đóng cửa một lần nữa, lặp lại giống như lúc nãy.

Đóa Nhi cực kỳ thích trò chơi này, mỗi lần chơi như vậy lại cười nắc nẻ.

Cười liên tục nhiều như vậy cũng không tốt, Khương Đường ngó ngó khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của con gái, cúi đầu hỏi: “Đóa Nhi muốn ba bế không?”

Thẩm Kình phối hợp vươn tay ra.

Đóa Nhi không chút do dự vươn người tới, cực kỳ thích ba.

Thẩm Kình hôn con gái, chợt nhớ ra cái gì đó, nhìn Khương Đường: “Chụp cho hai ba con anh một tấm hình đi, chụp đẹp một chút.”

Khương Đường cảnh giác: “Anh muốn làm cái gì?”

Thẩm Kình hãnh diện cười khoái chí, con gái bảo bối đang vui vẻ dựa trong ngực anh, anh vừa đi ra ngoài vừa khoe khoang nói: “Con gái anh đáng yêu, anh ganh tỵ với những người có con gái, làm như chỉ có bọn họ mới có con gái không bằng, bây giờ anh cũng có con gái, mà con gái lại rất đáng yêu nữa chứ, để cho bọn họ ganh tỵ chết đi.”

Khương Đường do dự, ánh mắt dừng lại trên người con gái: “Em không muốn công khai Đóa Nhi…..”

“Công khai thì sao?” Thẩm Kình buồn bực xoay người: “Đóa Nhi của chúng ta xinh đẹp như vậy, sẽ có rất nhiều người thích cho xem.”

Khương Đường vẫn do dự như trước.

Thẩm Kình suy nghĩ một chút, anh đi trở lại bên cạnh cô, hôn cô một cái thật nhanh, “Yên tâm, anh sẽ bảo vệ Đóa Nhi thật tốt, cả em nữa.”

Bà xã là bảo bối lớn, con gái là bảo bối nhỏ, anh phải chăm sóc cho thật tốt, hai mẹ con còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của anh nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.