Editor: Trà Đá.
Sự thật được chứng minh, sói hoang dù có đáng thương đến mấy thì cũng là sói hoang, bởi vì nhìn sói hoang đáng thương thì người ta sẽ động lòng trắc ẩn cứu nó, nhưng phần lớn cũng sẽ thành giúp người hại ta.
“Anh xong chưa?” Thẩm Kình lại bắt đầu một lần nữa, Khương Đường kéo cái gối tới gối đầu, vung tay thì đập trúng đầu anh.
“Lần cuối cùng.” Thẩm Kình thở hổn hển, anh đoạt lấy cái gối đầu của cô vứt sang một bên, mắt nhìn điện thoại di động, rồi cúi đầu xuống hôn cô.
Môi anh rất nóng. Cơ thể của Khương Đường tỉnh táo trở lại, cắn chặt môi.
“Gọi tên anh.” Thẩm Kình hôn tai cô, anh muốn nghe giọng nói của cô.
Khương Đường chọc anh: “Không phải là anh không cho phép em lên tiếng sao?”
Da mặt của Thẩm Kình lại mau chóng dày trở lại, “Bây giờ anh cho phép, gọi tên anh mau.”
Cái đuôi của anh đã vểnh lên trời rồi, Khương Đường không muốn anh đắc chí, nên cố tình làm như không nghe thấy, Thẩm Kình có cách của anh, mỗi một lần như vậy lại làm mạnh hơn, Khương Đường không chịu nổi, đánh anh, Thẩm Kình túm chặt hai cổ tay cô lại, anh càng lúc càng mạnh bạo, chính xác là để cho cô lĩnh hội toàn bộ sức mạnh của anh.
Khương Đường phát cáu với anh. Nhưng trong thâm tâm cô lại thích anh như vậy, giống như đi đánh giặc, sảng khoái vui vẻ.
Khương Đường mê muội đắm chìm trong đó, quên cả thời gian, rốt cuộc xong rồi, cô mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-pho-truong/2539661/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.