Trì Vọng nhìn chằm chằm dấu châm câu lời ít ý nhiều trên màn hình, cúi đầu buồn cười.
Đoán được là cậu sẽ phản ứng như thế này, chỉ là không ngờ còn ngắn gọn hơn hắn nghĩ.
Hắn ngước mắt nhìn cảnh đêm của Vụ Thành, vô cơ nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi. Lúc ấy Tô Liễm ngủ gật rất không ổn, nghiêng đầu nhắm mắt dựa vào cửa sổ xe, nhíu chặt mày, giống như đang cất chứa phiền muộn vô tận trong lòng.
Xe chạy qua vạch giảm tốc độ, hơi rung lắc, liền nghe được tiếng người bên cạnh cụng đầu vào pha lê.
Lộp cộp, nghe rất đau.
Trì Vọng nhấc cổ tay lên, nhích người sang bên cạnh, vòng tay qua bả vài người kia kê bàn tay sau ót phủ những sợi tóc mềm mại, lông mày đang nhíu chặt của người nọ đột nhiên giãn ra.
Tô Liễm lúc ngủ đã rút đi sự lạnh nhạt thường ngày, để lộ sự mềm mại và yếu ớt bên trong, một chút động tác nhỏ cũng làm người ta đau lòng.
Trì Vọng không nhúc nhích, cứ như vậy kê tay cho người ta cả một đường.
Chờ đến nơi, hắn vỗ vỗ bả vai định gọi người dậy, nghe được một tiếng ‘Anh’ nhẹ nhàng mềm mại, còn tưởng là ảo giác.
Khác với giọng lạnh lùng thường ngày, tiếng gọi kia xen chút làm nũng thân thiết.
Hẳn cậu rất ỷ lại người kia, cho nên khi tỉnh lại trông mới buồn bã mất mát như vậy.
Tô Liễm có anh trai à? Chưa từng nghe cậu ấy nhắc tới.
Trì Vọng không muốn tọc mạch chuyện của người ta, chỉ là không muốn Tô Liễm buồn bã hoài.
Nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-phi-tuyen-tinh/1177122/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.