Đợi họ chia xong, Khương Thượng Nghiêu cũng bê một bát lên, cầm thìa ngoáyđều, không hề muốn ăn chút nào. Tên phạm nhân gầy gò đó nhìn thấy thế liền cười,hỏi anh: "Không ăn được phải không? Không ăn được thì để tao". Cũng chẳng đợiKhương Thượng Nghiêu gật đầu, thuận tay cầm lấy bát của anh trút cả vào bátmình. "Mới vào bao giờ cũng thế, vài ngày nữa mày sẽ biết thế nào là đóingay."
Khương Thượng Nghiêu thấy tên khỉ gầy ấy có vẻ thoái mái, nên trong lòng muốnnói với cậu ta vài câu, lại chẳng biết phải bắt đầu thế nào, đành cười cười.
"Lần đầu tiên vào đây phải không? À, nhìn là biết. Không sao, sau khi tuyênán chuyển nhà giam, ngồi tù vài năm, được giảm án ra khỏi đây là đời lại tươisáng ngay thôi, về nhà vẫn sẽ lấy vợ sinh con như thường." Tên khỉ gầy đó húpmột thìa cháo nhỏ, đôi mắt híp tịt lại: "Người nhà vẫn chưa biết phải không? Cólẽ hôm nay sẽ biết tin thôi. Cần gì thì bảo họ mang vào, họ hàng thân thích ởquê cũng phải có người chăm lo. Trong phòng này, mọi khoản lớn nhỏ đều phải ngheanh Ngưu".
Nhìn theo ánh mắt cậu ta, Khương Thượng Nghiêu liếc về phía người đàn ôngtrung niên lúc trước. Mặc dù không hiểu "mọi khoản lớn nhỏ" là gì, nhưng anhcũng đoán chắc muốn nói tới vật chất tiền bạc. Chẳng trách khi nói là người bảnđịa thì sắc mặt ôn hòa hơn hẳn, người bản địa thì việc thăm nom sẽ tiện hơn,cung cấp vật dụng hay tiền bạc cũng không khó khăn lắm, đương nhiên sẽ được ưuái hơn. Nếu ngược lại, thì chắc chắn vào trong ngục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-noi-dau/40515/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.