Nhưng Nhiếp Tiểu Tứ suy cho cùng đã lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như thế,cảm nhận được sự nguy hiểm trong cả không khí để thở xung quanh mình. Ngay lúcnày đây Nhiếp Tiểu Tứ đang nghi ngờ khuôn mặt nhìn khá quen của Khương ThượngNghiêu, lập tức lùi về phía sau nửa bước, hơn nửa người ẩn sau cánh cửa, hỏi:"Tìm ai?".
Lúc ấy, Khương Thượng Nghiêu nhìn qua khe cửa quan sát động tĩnh trong phòngkhách được một lúc rồi, trong đầu cũng xuất hiện vô số những tính toán. HoàngMao nấp bên ngoài cổng khu chung cư liệu có đi báo cảnh sát như đã hứa? Liệu anhcó nên xông vào khống chế Nhiếp Tiểu Tứ không? Nhưng rõ ràng là Cảnh Trình đangbị kèm chặt, đối mặt với nguy hiểm trong gang tấc, có cơ hội để thương lượngkhông? Rốt cuộc anh nên tiến hay lùi?
Tất cả mọi phương pháp đưa ra để đối phó đều được điểm qua, đầu óc anh vẫn vôcùng tỉnh táo. Anh mỉm cười: "Tôi tìm cậu, Tiểu Tứ."
Hai người đứng trước mặt anh đều mở to mắt ngạc nhiên, ngay sau đó là tiếngrít qua kẽ răng của Nhiếp Tiểu Tứ: "Con mẹ mày! Định lừa ai?", nói rồi họng súngbỗng thúc vào gáy của Diêu Cánh Trình, Cảnh Trình rùng mình quát khẽ: "NhiếpTiểu Tứ, cẩn thận tay mày...".
"Mẹ mày chứ, câm mồm ngay!" Nhiếp Tiểu Tứ thúc mạnh hơn, đồng thời tay phảikéo cạch một tiếng, rõ ràng đã tháo chốt an toàn.
Khương Thượng Nghiêu cũng nghe thấy tiếng động kỳ lạ đó, sau lưng mồ hôi lạnhchảy ròng ròng, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra điềm tĩnh tới không thể điềm tĩnh hơnđược nữa, nói: "Tôi họ Khương, tôi làm việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-noi-dau/40513/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.