Nhờ ánh sáng bên ngoài cửa sổ, Thẩm Hân Địch có thể nhìn thấy nóc nhà của cănhộ kiểu cũ phía đối diện đã bị tuyết phủ dày thành tầng tầng lớp lớp. Những khehở nơi cửa sổ bị gió lùa vào mấy ngày trước cô đã dán vải bạt để bịt lại, giờthậm chí còn chẳng thể nghe được tiếng gió. Không khí khô hanh trong phòng vẫncòn sót lại mùi rượu, hương cam thanh mát lẩn khuất lan tỏa trong không trung từgiàn tản nhiệt của điều hòa.
Ánh đèn đường lành lạnh đã tắt, chẳng bao lâu nữa trời sẽ sáng. Và chỉ mộtlúc nữa thôi, chuyến tàu đầu tiên trong thành phố với lớp tuyết phủ kín trênlưng sẽ kéo còi rồi rầm rập chạy qua phía sau căn hộ nơi cô sống. Thẩm Hân Địchlặng người một lúc nhìn chằm chằm mấy chiếc cốc rỗng đổ ngả nghiêng trên bàn,mới nhận ra mình đã sống những tháng ngày như thế này rất lâu rồi. Vạn vật thayđổi, bốn mùa chuyển giao, có vẻ như những điều đó không ảnh hưởng gì tới cô.
Cô chỉ là đang tồn tại.
Cảm giác ngà ngà say và sự mệt mỏi, buồn ngủ khiến đầu óc cô trở nên hỗn độn.Thẩm Hân Địch dùng mũi chân đẩy đẩy Chu Quân đang nằm ở đầu kia của ghế sô pha,anh ta lúng búng đáp lại một tiếng bằng giọng không vui, lật người quay vào phíatrong, cánh tay vắt ngang lên thành ghế.
Cô lại một lần nữa khẽ đá vào mông anh ta, đối phương dịch người vào phíatrong thêm một chút, cô mới duỗi thẳng hai chân, kéo chiếc chăn đang bị vunthành một đống lên ôm chặt vào lòng.
Khu dân cư kiểu cũ, cách âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-noi-dau/40501/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.