Trước cửa hàng tạp hóa đầu thôn Hạnh Phúc làng Tam Táo, một ông lão tóc hoarâm đón ánh mặt trời lâu không ló dạng, mắt nheo lại, ngay sau đó cúi đầu xuống,cẩn thận đặt những sợi thuốc lá vào tấm giấy cuốn thuốc trải bằng, rồi từ từcuộn lại, thuận thế đẩy lên trên. Một lát sau, tờ giấy cuốn thuốc đặt trên đùibiến thành một điếu thuốc cuốn tự chế.
Động tác này lặp lại không biết bao nhiêu lần, có vẻ vô cùng thuần thục,nhưng ông cụ vẫn tự đắc mỉm cười, ngón tay vuốt phẳng điếu thuốc, những đầu ngóntay thô to nhúng vào keo sau đó miết lên mặt giấy.
Châm thuốc và hít một hơi thật sâu, hương vị vừa cay vừa đắng của nó tấn côngphổi, ông cụ tặc lưỡi liếm đôi môi khô ráp, vẻ mặt rất thoải mái, đến những nếpnhăn quanh miệng cũng như chứng minh cho tên của thôn này.
Lúc nông nhàn, lực lượng lao động trong thôn gần như đều đến mỏ than bêncạnh. Sau bữa trưa của một ngày mùa đông, trong thôn Hạnh Phúc chỉ còn nghe thấytiếng chó sủa và tiếng trẻ con léo nhéo.
Bỗng nhiên, một tiếng phanh gấp cắt đứt dòng suy nghĩ của ông lão.
Ông lão nheo mắt, ngay sau đó đôi mắt mờ đục hiện ra những tia nhìn lấp lánhkinh ngạc, run rẩy đứng lên, mở cổ họng nói: "Ngưu Độc Tử? Tiểu tử này... áo gấmvề làng rồi?".
Ngưu Độc Tử của thôn Hạnh Phúc từ nhỏ đã là mầm họa của thôn. Dùng cỏ khôchặn ống khói, ném pháo vào chuồng lợn, những việc này không nói, có điều mườituổi bắt đầu hiểu chuyện đứa trẻ mới lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-noi-dau/2410882/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.