Khương Thượng Nghiêu quay đầu lại, vẻ mặt thoáng chút phẫn nộ. Khánh Đệ ngồithẳng dậy rời khỏi vòng tay anh, mắt vẫn sáng lấp lánh, ngượng ngùng nghịch máitóc ngắn. Lưu Đại Lỗi căm hận, chỉ muốn cho mình hai cái bạt tai, nhưng đây làviệc nghiêm túc, cậu ta khom người, mặt nhăn mày nhó, nói, "Anh Khương, khôngthể trách em, cái số điện thoại mà anh nói gọi đến rồi".
Ngay lập tức, Khương Thượng Nghiêu lấy lại vẻ điềm tĩnh, nhận di động và nóivới Khánh Đệ, "Anh ra ngoài nghe máy".
Ra khỏi con hẻm nhỏ, anh bấm máy gọi lại, đối phương chỉ nói ngắn gọn mộtcâu, "Lộ diện rồi, có người nhìn thấy ở thị trấn gần quê hắn ta. Chắc chắn làTang Cẩu".
Khương Thượng Nghiêu ngẩng đầu nhìn ánh trăng trong màn đêm mịt mờ, lặng lẽchâm một điếu thuốc và trầm ngâm hồi lâu, sau đó bấm máy gọi về Vấn Sơn, hỏi:"Nghiêm Quan, người trong ảnh còn nhớ không?".
Nghiêm Quan đáp, "Nhớ".
"Vậy tốt, mấy điểm tôi dặn trước kia, anh cho người qua đó canh chừng, tómđược hắn đưa ngay đến căn nhà ấy. Phải tỉnh táo, đừng gây ồn ào quá."
Nghiêm Quan kiệm lời như kiệm vàng lại một lần nữa đáp gọn lỏn, "Vâng!".Khương Thượng Nghiêu cúp máy.
Anh quay vào trong ngồi xuống, Khánh Đệ quan sát và suy đoán nỗi lo lắngtrong lòng anh. "Ở Vấn Sơn có việc gấp, anh phải về à?
"Không vội." Khương Thượng Nghiêu khẽ vỗ vào cánh tay cô an ủi. Qua lớp vảimỏng, anh vẫn cảm nhận được sự mịn màng của làn da ấy. "Chuyện ở đây quan trọnghơn, hai hôm tới làm xong, anh mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-noi-dau/2410872/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.