"Ai mà nửa đêm nửa hôm lại bấm chuông inh ỏi thế không biết?" Vợ hắn làubàu.
"Đi xem là biết." Nhiếp Nhị ngồi dậy, đợi vợ ra khỏi phòng ngủ, hắn mặc quầnáo, nhảy từ ban công này sang ban công khác, bám vào ống dẫn nước, theo đó trượtxuống.
Thỏ khôn ba hang, sống ngoài giang hồ bao nhiêu năm như thế, hắn sớm đã cóphòng bị. Trong nhà phân thành nhiều khu, chỉ cần chạy thoát ra ngoài tỉnh, thayđổi diện mạo rồi lẩn tránh vài năm là xong. Chỉ khổ cho Phượng Nhi, phải vất vảđưa theo lũ trẻ thời gian này.
Cũng may là đúng hôm hắn mất ngủ. Từ trong gió vọng tới tiếng lào xào ở hànhlang và tiếng hét như lợn bị cắt tiết của bà vợ. Đám tiểu tử đó, ngay cả còicảnh sát cũng không thổi một tiếng, len lén mò vào nhà hắn. Nhiếp Nhị giấu mìnhtrong bụi cây ở vườn sau nhà, ngẩng đầu nhìn lên ánh đèn trên tầng hai, nháy mắtchạy thẳng tới chân tường vây.
Hắn bám lên trên, hai tay bấu chặt vào gạch thủy tinh của tường vây, đangđịnh lấy sức leo lên, thì mấy chùm sáng tập trung chiếu thẳng vào người hắn.
Phía sau vang lên giọng cười cợt: "Ôi, Nhị ca, sáng sớm đã tập thể dục thếnày, hay là chó cùng bứt giậu đấy?".
Người đó đi lên phía trước vài bước, Nhiếp Nhị vội vàng giơ tay lên, cảm nhậnmột vật gì đó cưng cứng chạm tới mông hắn.
Hắc Tử ngoác miệng cười, "Biết ngay là mày sẽ chạy đường này. Xin lỗinhé".
Cả tối qua, Khương Thượng Nghiêu chỉ gà gật một lúc. Sáng sớm, anh liếc mắtnhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-noi-dau/2410857/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.