"Ông nội của Ô Vân bị nhốt trong lều gia súc, bố thì vào trường cán bộ NgũThất (1)." Thời gian đầu lúc Khánh Đệ bỏ đi, Khương Thượng Nghiêu đã bị mẹnghiến răng nghiến lợi cho một cái bạt tai. Sau này khi nói tới nguyên nhân, anhmới biết mình suýt chút nữa đã đi vào vết xe đổ của bố. "Năm đó trong lúc nguycấp, bố vợ hiện nay của Ba Tư Cần đã đưa vợ và con gái về nhà ngoại, thảo nguyênCách Căn Tháp Lạp. Khi ấy, Ba Tư Cần là người hướng dẫn xây dựng binh đoàn liênđội, lại là người bản địa, nên quan tâm chăm sóc tới mẹ con họ nhiều hơn, nhận ÔVân Cách Nhật Lặc làm em kết nghĩa."
(1) Cách gọi khác của việc thanh niên trí thức bị đưa về nôngthôn.
Còn về sau này...
"Mày và bố mày cũng giống nhau, thấy lợi mờ mắt, khốn nạn như nhau!" Sau khicho anh một cái bạt tai, bà đã rủa anh như thế.
Khương Thượng Nghiêu châm thêm điếu thuốc nữa, đứng ngẩn người trước cửa sổ,nhìn cảnh xuân phủ đầy nửa thành phố.
Bây giờ, mẹ anh đã có một cuộc sống ổn định an nhàn, không biết sẽ phải đốimặt với cơn chấn động sắp tới và cả nỗi đau khó nói thành lời thế nào? Chỉ cầntưởng tượng tới cảnh ấy, lập tức trong lòng anh lại vang lên câu hỏi của KhánhĐệ: "Anh hiểu về tình yêu không? Anh không hiểu, anh chỉ hưởng thụ".
Cô sai rồi. Anh không chỉ hưởng thụ, thậm chí anh còn biết lợi dụng.
"Anh Khương!" Lưu Đại Lỗi và Nghiêm Quan cùng bước vào phòng, không kìm đượcđồng thời vung tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-noi-dau/2410850/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.