Khánh Đệ lại tự ti về tài nghệ nấu nướng của mình, không đủ giỏi để ra mặtbiểu diễn, nên đành phải tìm cách khác. Cô hẹn Đàm Viên Viên sáng sớm cùng đếnUng Hòa Cung (1).
Lúc dâng hương, miệng Chu Quân lầm rầm không ngớt khấn. Ra khỏi cửa, Đàm ViênViên lém lỉnh truy hỏi anh ta cầu điều gì. Bị ép tới không còn đường tránh, ChuQuân bất lực đáp: "Tôi cầu tình duyên, thì sao nào?".
Đàm Viên Viên nghiêm túc hỏi: "Anh đoán xem tôi cầu gì?
(1) Thời nhà Thanh (1662-1911) có một vị hoàng tử tên là Dận Chân. Năm1694 Dận Chân cho xây một cung điện, về sau, năm 1723 Dận Chân lên ngôi hoàngđế, hiệu là Thế Tôn Ung Chính, về trị vì tại Tử Cấm Thành. Từ đó cung điện cũcủa hoàng tử Dận Chân mang tên Ung Hòa Cung và không ai được vào đó ở. Sau này,nhà vua Thế Tôn tặng cung Ung Hòa cho Phật giáo Tây Tạng, thời đó được gọi làLạt-ma giáo.
Biết rõ Đàm Viên Viên đào hố sẵn chờ mình sa chân xuống, một lúc sau Chu Quânvẫn không kìm được lên tiếng hỏi: "Thế cô cầu gì?".
"Vì muốn ăn những món Tứ Xuyên chính thống do đại đầu bếp Chu làm, tôi cầucho Bành Tiểu Phi nhanh chóng quay về."
Chút tâm tư nhỏ nhoi ngày mong đêm nhớ cố giấu kín trong lòng mà vẫn bị ngườita bóc mẽ, Chu Quân đỏ mặt, vờ như chẳng nghe thấy gì, sải bước đi trước. TrìnhHúc không rõ nội tình, bẹo mũi Đàm Viên Viên trách cô ăn nói chẳng biết kiêng nểgì cả, mấy cái mụn trứng cá trên trán phập phồng lên xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-noi-dau/2410838/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.