Khương Thượng Nghiêu cố gắng nhẫn nại: "Đang nói chuyện nghiêm túc, lại nóiđi đâu vậy?".
"Có cơ hội bộc bạch, lẽ nào tôi lại không nói?"
Anh quay người, vừa đúng lúc nhìn thấy bộ dạng tức tối nghiến răng nghiến lợicủa mình, bất giác nhìn người trong gương cười khổ rồi dịu giọng: "Được, tùy côthôi, muốn nói gì thì nói, tôi xin rửa tai lắng nghe".
Trạch Trí cười đắc ý, "Thế còn được, Phó Khả Vi nói: 'Bất nhân nhân phế ngôn(1),quả phù hợp với lý luận duy vật biện chứng". Trạch Trí trầm ngâm, sau đólại thở dài: "Xem ra, những trải nghiệm trong Dã Gia Sơn của anh đã thuận mắtngười khác rồi đấy".
Khương Thượng Nghiêu vốn đang nghĩ về câu nói ý tứ kia, nghe vậy liền đáptrả: "Tôi cũng chẳng hy vọng có thể giấu mãi vết đen này, chỉ có điều không ngờông ta điều tra ra lý lịch của tôi nhanh như vậy".
(1) Không vì địa vị thấp hèn hay lỗi lầm của ai đó mà bác bỏ ý kiến đúngđắn của anh ta.
"Đừng để việc này ảnh hưởng tới tâm lý. Hãy nhìn nó ở góc độ tốt, câu nói ấylẽ nào là cách nói khác của việc thừa nhận? Ngoài ra, còn nghe bố tôi nói ý nóitứ rằng, chú Phó giờ đang khiêu vũ nhảy múa trên quả trứng gà, nên cuộc sốngcũng khá khó khăn."
Khương Thượng Nghiêu chau mày: "Ý là gì?".
"Khả năng ủng hộ về mặt tài chính của tỉnh không đủ, nhưng việc chỉnh đốn sảnnghiệp tài nguyên trong tỉnh đang dang dở, lại chẳng thể bỏ qua lợi ích lâu dàicủa các doanh nghiệp. Việc chỉnh đốn này ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-noi-dau/2410815/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.