Nụ cười của Khương Thượng Nghiêu nhất thời cứng lại, mặc dù nói đã quen vớitính cách thất thường khó nắm bắt của cô ta, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giácsượng sùng, cuối cùng đành cười nói: "Cô thật là, bảo người ta phải nói thế nàođây?".
"Muốn nói tôi mâu thuẫn quá chứ gì? Vừa rồi còn chăm lo cho thể diện củangười ta, ngay lập tức đã bóc mẽ những lời dối trá ấy. Thành tật rồi, chẳng thểkhống chế được, lúc nào cũng muốn cười người khác."
Anh thẳng thắn gật đầu: "Đúng thế. Tâm lý ấy, thật kỳ quái mà cũng thật thúvị".
"Thú vị là có ý gì?" Cô ta mím môi nín cười nhìn anh chằm chằm, ngón tay xoayxoay quanh cốc cà phê: "Hứng thú với tôi rồi chứ gì".
Khương Thượng Nghiêu ngồi gần lại, như đang nghĩ điều gì đó đáp trả ánh mắtcủa cô ta. Ánh mắt sâu hút, khuôn mặt khôi ngô dưới ánh đèn mờ ảo càng làm tăngthêm sức hút nam tính của anh.
Sự im lặng kéo dài. Trạch Trí đột nhiên nhận ra mũi giày mình như đang lầntìm về phía bắp chân anh, bất giác hai vai so lại, ngón tay cũng không chuyểnđộng nữa.
Thấy cô ta liếm môi, anh ngồi thẳng lại ghế của mình, khẽ cười, nói: "Bác sĩTrạch, tôi biết giá trị của mình. Lần trước khi đưa cô về, cô đã nói những gìnhỉ? Cô thích nhất là chế giễu thế tục. Tôi không có tư cách cũng không mongmuốn trở thành trò cười cho người khác".
Trạch Trí đột nhiên tức giận, trừng mắt nhìn anh mấy giây, ngay sau đó lạimím chặt môi, giận dỗi như trẻ con: "Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-noi-dau/2410806/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.