Khương Thượng Nghiêu còn chưa kịp suy nghĩ đến vấn đề đi hay không, thì đốiphương đã cúp máy. Anh bất giác thở dài, thầm nghĩ mấy năm không gặp, bác sĩTrạch vẫn còn tác phong làm việc dứt khoát quyết đoán ấy.
Quán bar ở tầng hai của khách sạn quốc tế Long Thành được trang hoàng giốnghệt một bức tranh đồng quê của Mỹ, Trạch Trí ngồi trên chiếc ghế gỗ sồi trướcquầy bar, đang nhìn ra vừa. Khi thấy anh, cô ta nở một nụ cười nhàn nhạt, có vẻcũng đã ngà ngà say.
"Uống gì?" Trước mặt cô ta đường đường là một người đàn ông đầy khí chất,không nhìn ra có điểm nào giống với tên tù mang số 30352, luôn mặc bộ quần áobẩn thỉu trong trại giam Dã Gia Sơn.
Anh nhìn ly cốc-tai đang đặt gần tay cô ta, nói với nhân viên quầy bar:'"Nước khoáng", lại hỏi Trạch Trí: "Không phải đi cùng bạn sao? Uống nhiều nhưvậy nên để bạn cô đưa về nhà, chỗ này ngồi lâu không tốt đâu", nói xong nhìn vàođồng hồ trên tay, ra hiệu.
"Tôi còn đang đợi anh nói lời cảm ơn đây."
"Cảm ơn cô." Khương Thượng Nghiêu rất thành khẩn.
Trạch Trí vốn đang tỏ ra rất nghiêm túc, đợi phản ứng của anh, nghe anh nóicảm ơn xong, cô ta phá lên cười, cầm chiếc áo khoác đang vắt trên thành ghế,nói: "Xem ra sau khi ra tù, phàm là người ai cũng sẽ căm ghét có kẻ xuất hiệnnhắc lại quãng thời gian không huy hoàng của mình. Vốn tôi cũng có chút tò mò.Thôi được, không trêu anh nữa, giúp tôi thanh toán tiền rượu, cảm ơn gì chứ,thanh toán tiền rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-noi-dau/2410802/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.