Khánh Đệ cười như muốn lảng: "Chẳng có việc gì nên lại về đây. Em mang theorất nhiều đồ ngon, tí nữa mang vào bếp, chị đừng đi vội đấy".
Nói chuyện vài câu, cô quay người đi vào phòng. Khương Thượng Nghiêu ngồitrên ghế, trên tay cầm sách hướng dẫn, hai mắt nhìn cô tròn xoe: "Sinh nhật saokhông nói?".
"Có gì mà phải nói, em có còn là trẻ con đâu."
"Nên ở lại Vấn Sơn ăn cơm." Anh mắt anh thoáng hiện lên vài tia thấtvọng.
"Ăn cơm thì đơn giản quá đúng không? Đợi em nấu bát mỳ trường thọ, anh và emcùng ăn rồi chúc mừng là được."
Anh nhìn cô cười: "Được, à đúng rồi, chúc mừng sinh nhật".
Tối hôm đó, Khánh Đệ ôm gối ngồi gần cửa sổ, để mặc cho ký ức ùa về. Từnghình ảnh một, có điều đều là những sự việc ngắn ngủn. Nhưng lúc này đây, giólạnh táp vào mặt, bốn bề tĩnh lặng, mỗi giây đều được cô đem ra phân giải.
"Hai mươi lăm rồi." Cô cầm cao cốc nước như muốn tự chúc mừng với trăng, uốngmột hớp rồi giơ tay vuốt bộ lông mềm mại của Phúc Đầu đang nằm ngay cạnh, chầmchậm vục tay vào sâu trong lớp lông trên lưng nó. "Phúc Đầu. Tao hai mươi tưtuổi rồi. Sinh nhật năm nay thật tuyệt."
Phúc Đầu dễ chịu hừ hừ mấy tiếng, Khánh Đệ bất giác học theo cách nói củaanh, cười mắng nó: "Đồ chó ngốc".
Dưới cùng một vầng trăng, Khương Thượng Nghiêu cầm quyển "Hương dẫn sơ đẳngWindows", nhưng anh đọc không vào. Trong lúc tâm trạng rối bời, anh ném quyểnsách sang bên cạnh, châm một điếu thuốc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-noi-dau/2410791/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.