Phòng giam đặc biệt chẳng có cơm cũng chẳng có nước, chỉ có sự yên tĩnh vôtận khiến người ta muốn phát điên. Qua ô cửa sổ nhỏ trên cánh cửa sắt, có thểnhìn thấy ánh mặt trời bị mạng dây điện phân cắt thành những ô nhỏ, thỉnh thoảngtừ nơi xa xăm cũng vọng lại một vài âm thanh, phiêu diêu, khó nắm bắt.
Tối hôm ấy Khương Thượng Nghiêu lập tức bị giam vào phòng giam đặc biệt này,cái chết của Thành mặt rỗ không làm nguôi cơn phẫn nộ trong lòng anh, khuôn mặtđầy máu, bỗng khiến anh nhớ lại những ký ức cũ... vào thời khắc Cảnh Trình vĩnhviễn rời khỏi thế giới này, trước mắt anh là một màn sương mù đỏ quạch. Anh hếtlần này tới lần khác gầm lên: "Vào đây", những nắm đấm điên cuồng nhằm vào cánhcửa sắt và vách tường xung quanh mà nện, cứ như Nhiếp Nhị của Vấn Sơn đang đứngtrước mặt mình. Khi sức lực cạn kiệt, nỗi lo lắng cho Nhạn Lam lại giày vò khiếntinh thần anh như muốn nổ tung, anh xếp bằng ngồi trong góc phòng bắt đầu ra sứcnhớ lại những chuyện đã xảy ra.
Đoạn ký ức về sau anh không nhớ rõ, tối hôm đó phải đứng ở tư thế lái máy bayquá lâu, đầu óc trong tình trạng máu dồn lên não anh hành động hoàn toàn theobản năng, đầu tiên là vì căm hận, sau thì vì ra sức giằng co nên đơn thuần đấychỉ là ham muốn được sống một cách thú tính. Khi anh bị đưa đi thẩm vấn anh cũngmô tả như thế: Tôi không biết, tôi chỉ biết khi ấy nếu tôi không phản kháng thìngười chết sẽ là tôi, dao lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-noi-dau/2410768/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.