Đối phương im lặng hồi lâu.
Khánh Đệ do dự, rồi kiên quyết nói tiếp: "Chị có nghĩ, phán quyết hôm nay rấtkỳ lạ không? Suốt phiên tòa cứ như cưỡi ngựa xem hoa vậy, vài điểm nghi vấn chưalàm rõ đã chuyển sang điểm nghi vấn khác. Ví dụ Nhiếp Tiểu Tứ chết do bị bắn,Cảnh Trình chết vì bị đâm, dao là do một người chết khác mang đến, vậy còn súngthì sao? Súng là của ai? Tại sao luật sư Tạ không hỏi nhân chứng? Tính quantrọng của vật chứng, em không tin ông ta không biết. Còn nữa, anh Khương khôngphải là người làm những việc đó, chúng ta đều biết. Cho dù anh ấy có mặt ở hiệntrường, em nghĩ, nhiều nhất thì anh ấy cũng chỉ... cũng chỉ giúp Cảnh Trình đánhnhau mà thôi. Anh Khương không may dính vào đó, nếu xét tội gây gổ đánh nhau,cũng chỉ tuyên án một, hai năm là cùng.
Mà xét kỹ lại, cho dù đối phương chết rồi không có ai đối chứng, hiện trườngcòn mấy vạn tiền mặt, nhưng mấy kẻ cướp của đó đã tự nhận tội rồi tại sao lạikhông ra làm chứng cho anh Khương? Điều đấy cho thấy chẳng phải rõ ràng tên họNhiếp kia đang giở trò sao? Theo em, chính vì hắn ta biết được quan hệ của anhKhương và Cảnh Trình, nên đã mua chuộc hết tất cả. Những lời bọn chúng nói ngoàitòa án chúng ta chẳng phải đều nghe rất rõ? Vì em hắn chết rồi, nên hắn muốn hạichết anh Khương".
Cả một đoạn dài khiến Diêu Nhạn Lam sững lại, đầu dây bên kia, chỉ nghe thấytiếng hơi thở phập phồng của Khánh Đệ.
"Khánh Đệ, chị sẽ suy nghĩ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-noi-dau/2410763/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.