Ánh trăng chiếu rọi vào cửa sổ, báo hiệu rằng hiện tại đã là đầu giờ trưa.
Cô cúi mặt xuống giường, nhìn qua chiếc đồng hồ cũ kĩ trên đầu giường.
Điểm rằng hiện tại đã là 12 giờ trưa.
Mẹ cô đã đi chợ về, anh cô và chị cô thì có việc tại trường, đã bảo với mẹ từ sáng sớm rằng trưa không về.
Nên trưa nay chỉ có cô và mẹ.
Lết cái cơ thể mệt mỏi của cô dậy, đôi mắt khi không còn mắt kính của cô, nó vốn là đôi mắt trong sáng, giờ nó lờ mờ như sự kiện khi đó.
Vô Hồn.
Cô thật sự mệt mỏi, cũng không muốn đi học vào đầu giờ chiều.
Nhưng cô không muốn cho mẹ biết hay ai nữa biết cảm xúc này, vì nếu như họ biết… chắc chắn sẽ thấy cô phiền và không muốn gần cô nữa.
Cứ để như này tốt hơn.
Đẩy cánh cửa phòng, cô đi ra ngoài.
Mái tóc bù xù, cơ thể mệt mỏi, mẹ cô thấy vậy thì đi đến.
Vác trên mình chiếc tạp dề, hỏi cô ngày đầu tiên đi học có sao không.
Giác quan của bà cứ như đang báo động rằng, đã có chuyện gì đó.
Cơ mà đó là cảm giác, chứ bà không muốn đó là sự thật.
Thứ bà muốn là cô bé trước mặt, người mà bà nhận nuôi không phải như lần đầu gặp.
Thấy bà hỏi vậy, cô lắc đầu lia lịa, bảo rằng không có chuyện gì đầu.
Cô nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, cười vui vẻ lên và kéo mẹ ra bàn ăn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-no-muon/3573536/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.