Tiểu Hùng đã hoàn thành cấp tiểu học, tiến về phía trước thêm một bước.
Tiểu Hùng cùng mọi người ghi danh vào một trường, trung học phụ thuộc Đông Thần.
Trường Đông Thần là trường dành cho "tài nguyên tối ưu" của thành phố. Mỗi năm tốt nghiệp mười người thì có tám, chín người đậu đại học trọng điểm. Mà trung học phụ thuộc với Đông Thần cùng chung một khu. Khi lên cấp ba, học sinh từ trung học phụ thuộc chiếm một phần lớn tỉ lệ học sinh đậu Đông Thần. Vì vậy có rất nhiều gia đình đều mong muốn con cái nhà mình vào đó.
Muốn đậu thì phải thi ba môn toán văn anh, so với bài thi cuối kỳ năm lớp 6 thì đề thi Đông Thần ra khó hơn hẳn một bậc.
Địa điểm thi dựa vào rút thăm, thi vào đầu tháng tám ánh nắng chói chang, khi bọn họ vừa non nớt vừa hỗn loạn tạm biệt sáu năm tiểu học. Rút thăm địa điểm thi trước ngày thi ba ngày, mấy trăm người sáng sớm đã chờ ở cổng trường. Các phụ huynh dẫn theo con để có thể nói chuyện tìm hiểu lẫn nhau. Tiểu Hùng với bố đứng từ xa đã thấy cổng trường mênh mông toàn là đầu người.
Bố xoa mái tóc ngắn xù xù của Tiểu Hùng, nhìn đầu người chen chúc, than thở: "Tiểu Hùng con nhìn thấy đó, nếu con không đạp qua những người này thì họ sẽ đạp qua con thành công bước vào Đông Thần."
Những lời này tối qua bố cũng đã nói rất nhiều lần, tai của Tiểu Hùng muốn mọc kén.
Cô bé vẫn trong trạng thái mơ mơ màng màng. Trải qua sau năm vô tư vô lo, không nghĩ tới người bên cạnh đã sớm lựa chọn tương lai tốt đẹp giúp mình, muốn từ chối nhưng biết bản thân không nên từ chối. Nếu cứ tùy ý mà từ chối, thì khả năng đậu trung phụ thuộc càng nhỏ hơn, từ đó sẽ tạo ra sự phân biệt giữa cô và bọn Tôn Phỉ Phỉ.
Cô bé không nghĩ bây giờ là quá sớm để trải nghiệm "mọi người sớm hay muộn rồi cũng sẽ rời đi" như lời bố nói.
Vì lần thi này liên quan đến an nguy hữu nghị nên Tiểu Hùng nhốt mình trong nhà vùi đầu làm bài toàn bộ tháng bảy. Bố Hùng không biết kiếm đâu ra đề cương sưu tập đề thi mấy năm trước.
Ngữ văn và tiếng Anh cô bé có thể miễn cưỡng vượt qua. Chính là môn toán, một đề olympic toán giải cũng không xong nữa là.
Bố Hùng cũng không có cách, nghĩ đến con trai nhà Chu cách vách cũng đang ôn thi, xách Tiểu Hùng qua đó.
Vì vậy, tháng bảy này lại thành Tiểu Hùng cười nhạo Chu Ngộ An viết văn quá thô, giọng đọc tiếng Anh sứt sẹo, Chu Ngộ An khinh bỉ cô giải toán olympic đến bước thứ ba đã game over.
Không biết Tôn Phỉ Phỉ, Hoa Hâm và Trình Tuyền ôn thi thế nào. Hôm nay rút thăm quyết định trường thi, Tiểu Hùng thấy bọn họ ai cũng sảng khoái, trong đám đông cũng không giấu được ánh sáng lấp lánh.
Hoàn toàn là dáng vẻ nhất định phải đậu.
Lại nhìn chính mình, co đầu rụt cổ tránh dưới cái bóng của bố Hùng mà ăn kem, mặt đầy mồ hôi, vừa nhìn là biết không dễ chịu.
Tối hôm qua khi giải đề olympic toán, Chu Ngộ An làm xong, cô nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy không cần miễn cưỡng bản thân. Rõ ràng đều có abc nhưng từ đơn tiếng Anh dễ thương hơn công thức toán nhiều.
Hơn nữa cô bé cũng không hiểu vì sao lại bắt bọn họ thi nội dung của cấp hai chứ?
Tự học biết hết rồi thì cần gì phải học nữa.
Mấy trăm người rút thăm, Tiếu Hùng nhờ bố tính cho khả năng cô bé với bốn người Chu Ngộ An thi chung một trường. Bố Hùng ngẫm nghĩ, sau đó nói: "Vấn đề này chờ đến khi con lên cấp ba rồi tự mình tính lấy."
Tiểu Hùng bĩu môi, không biết thì nói không biết, còn tìm cớ. Nhưng mà cái này lúc sau cũng không cần tính bởi vì bọn họ không thi cùng với nhau.
Nửa tháng sau có kết quả thi, năm người bọn họ còn nóng vội hơn phụ huynh, vội ôm bánh bao ngồi trước cổng trường chờ dán giấy. Bọn họ nóng vội nhưng so với hôm thi, người tới xem kết quả ít hơn rất nhiều. Không biết có phải có người quá mức tự tin không cần kiểm tra, hay là có người chấp nhận sự thật nên không cần tới xem.
Tiểu Hùng cảm thấy cô cũng nên tự mình hiểu lấy, nhưng tận đáy lòng vẫn có xíu xiu kiêu ngạo ngẩng cao đầu mà bước cùng Chu Ngộ An tâm trạng nửa vui nửa buồn.
Một sự so sánh không dám nhìn thẳng. Cô thấy tên Chu Ngộ An được treo hiển hách ngay phía trên, rất có phong thái đại ca dẫn đầu. Mà cô thì ở đâu? Đương nhiên là đội sổ, vẫn là kiểu đứng ở phía dưới đuôi. Tôn Phỉ Phỉ, Hoa Hâm cùng với Trình Tuyền theo sát tên Chu Ngộ An, chỉ cách hai ba cái tên, có kém cũng không cách xa, chỉ có một mình Tiểu Hùng, lẻ loi mà bị ném ở tờ giấy phía đuôi. Dù vậy kết quả này vẫn khiến người ta vui vẻ, rốt cuộc mấy người bọn họ không phải tách nhau ra. Nhưng mà tháng chín khai giảng, Tiểu Hùng vừa cao hứng đã không đứng dậy nổi.
Bọn họ vẫn là chạy không thoát được vận mệnh phân ban.
Đêm trước ngày phân ban, Tiểu Hùng đi chùa với bố mẹ. Cô thành kính quỳ gối trước mặt Phật Tổ, yên lặng ước nguyện mấy cái nguyện vọng. Nhưng mà nguyện vọng không trở thành sự thật, cô cũng không dám khinh nhờn Phật Tổ, lại càng không dám trách cứ. Có lẽ Phật Tổ bận quá không kịp thực hiện theo lời cầu nguyện của cô, cũng có thể do cô nói nhỏ quá, Phật Tổ nghe không rõ.
Chu Ngộ An và Tôn Phỉ Phỉ học lớp bên cạnh, người xem, Phật Tổ vẫn nghe ước nguyện, chẳng qua thi pháp có đôi khi lệch một chút. Hoa Hâm cách bọn họ một tầng lâu, Tiểu Hùng cũng mừng rỡ, vừa tan học thừa dịp chủ nhiệm lớp không có trong lớp, lén đeo tai nghe nghe nhạc.
Từ Trời nắng của Châu Kiệt Luân đến Ba năm nhị ban lại đến Đông phong phá. Ba bài hát còn chưa kết thúc, chuông vào học đã vang lên.
Mới vừa vào ban xã hội, trời xa đất lạ. Tiểu Hùng mỗi ngày thích nhất là mặt hướng cửa sổ, ghé vào bàn nghe nhạc. Hôm nào vận khi tốt sẽ thấy Chu Ngộ An đi đứng nghiêm túc ngang lớp học. Tiểu Hùng cảm thấy cậu giống một ông cụ non bướng bỉnh vậy, nhưng mọi người đều xem cậu là cục vàng, đi tới đâu sáng tới đó.
Chủ nhiệm lớp Tiểu Hùng là thầy dạy toán, đồng thời cũng là giáo viên toán lớp bên cạnh. Mỗi lần sinh hoạt lớp, lớp bên cạnh trong miệng thầy sẽ thành "lớp người ta", giống như "con người ta" trong lời của bố mẹ thường xuyên lẩm bẩm vậy. Vốn dĩ là vàng "lớp người ta", Chu Ngộ An và Tôn Phỉ Phỉ sẽ không thể thoát khỏi việc làm ví dụ học sinh mẫu mực trong mắt thầy được.
"Các em xem lại mình đi. Giờ tự học hôm nay quậy như thế nào? Tôi ở văn phòng cũng có thể nghe được tiếng quỷ khóc sói gào của cái lớp này. Các em tưởng tôi không nghe thấy sao? Kia, Lý Tuấn, tôi thấy em rất có thiên phú biểu diễn, lát nữa tới văn phòng diễn cho tôi xem màn sói tru vừa rồi đi."
Tiểu Hùng nằm ghé vào trên bàn, không để bụng mà bĩu môi. Thầy chủ nhiệm cũng thật lạ, thầy vốn dĩ đứng ở cửa sau, văn phòng ở tận lầu trên, còn cách hẳn ba năm lớp, trừ phi thầy có thuận phong nhĩ* mới có thể nghe được tiếng tru của Lý Tuấn.
*thuận phong nhĩ: thần có tai nghe những âm thanh theo gió
"Lần thi này, cho là các em vừa nhập học vẫn chưa thích nghi được, dù thi không tốt thầy cũng không trách. Nhưng mà cũng là học sinh mới vào trường, các em nhìn lớp bên cạnh xem, ai cũng như ai cũng chỉ có một cái đầu, mà toàn là kiến thức. Còn các em thì sao, mấy cân hồ nhão? Có muốn thêm chút nước cho loãng ra không bị dính không?"
"Tôn Phỉ Phỉ lớp bên cạnh hẳn các em cũng biết, mấy bạn trai đừng cười, đừng cho rằng tôi không biết các em đang suy nghĩ cái gì. Con gái nhà muốn xinh đẹp có xinh đẹp, điểm số thì còn đẹp hơn vậy nữa! Còn có Chu Ngộ An, đứng thứ nhất kỳ thi đầu vào, lần thi này đứng thứ ba, sao các em không học theo người ta chăm chỉ học hành đi..."
Chủ nhiệm lớp tận tình khuyên bảo. Tiểu Hùng khi vừa mới vào học thấy mặt thầy đầy nghiêm túc, đôi mắt hình viên đạn, còn tưởng rằng thầy sẽ không nói nhiều, ai ngờ không quá mấy ngày đã bắt đầu lải nhải. Tiểu Hùng thấp giọng ngáp một cái, cằm đặt trên bàn học, hai mắt mơ màng nhìn chằm chằm miệng thầy lúc đóng lúc mở.
Bạn cùng bàn nhỏ giọng đẩy cô: "Này, cậu thân với Tôn Phỉ Phỉ sao?"
Bạn cùng bàn của cô là một nữ sinh, tên là Hà Vu, tóc màu vàng hơi xoăn, theo lời cô ấy thì là do bẩm sinh. Tiểu Hùng nghe vậy cười hì hì gọi cô là tóc vàng nhỏ. Cô ấy cũng không giận, lần nào cũng cười vui vẻ đáp lại.
"Đúng vậy, chúng mình quen nhau khi học tiểu học."
Vẻ mặt Hà Vu hâm mộ: "Bọn họ thật tốt, thành tích cũng tốt nữa!"
Tiểu Hùng khóe miệng cong lên: "Cậu đừng bị thầy ấy lừa. Chu Ngộ An nói môn tiếng Anh cậu ấy cũng chỉ đoán mò, kết quả như vậy cũng chỉ là ngẫu nhiên."
Hà Vu hai mắt lấp lánh nhìn cô: "Ngẫu nhiên mà kết quả vẫn tốt nghĩa là có thực lực. Mình cũng muốn ngẫu nhiên như vậy vài lần."
Tiểu Hùng lắc lắc đầu, cô vẫn nên nghe thầy chủ nhiệm nói chuyện vô nghĩa thì hay hơn.
Buổi tối trên đường về nhà, Tiểu Hùng kể lại cho mấy người Chu Ngộ An mấy lời thầy chủ nhiệm nói, giọng nói và cảm xúc cũng phong phú hơn mấy phần.
Hoa Hâm móc lấy cặp sách cô hỏi: "Vậy thầy cậu có nhắc tới tôi không?"
Tiểu Hùng liếc con mắt nhìn cậu ta: "Tránh ra, cậu như một con sói vậy. Lúc thì đi chỗ này lúc lại lẻn chỗ kia. Mấy bạn nam lớp tôi nói lần sau sẽ chặn cậu ngoài cửa không cho cậu vào."
Cô thuận tiện nói dối, Hoa Hâm làm bộ muốn kéo tóc cô. Tiểu Hùng vội chạy đến phía sau Chu Ngộ An mà trốn.
Trình Tuyền bên cạnh đang quơ chân múa tay mà kể chuyện lớp mình cho Tôn Phỉ Phỉ, đang nói đến khúc cao trào đột nhiên bị Hoa Hâm ủy khuất nhào vào trong lòng ngực.
"Tiểu Tuyền Tuyền, bọn Tiểu Hùng khi dễ tôi."
Trình Tuyền đuổi cậu ta, "Tránh ra, uy phong tiểu bá vương đi đâu rồi?"
Tôn Phỉ Phỉ nói: "Có lẽ là bị chủ nhiệm ép buộc xoá sổ rồi."
Hoa Hâm trừng mắt: "Phi, cố chủ nhiệm của tôi vừa dịu dàng xinh đẹp lại còn hào phóng, làm gì có chuyện ép buộc!"
Tôn Phỉ Phỉ a một tiếng, "Vậy là cậu rơi vào bẫy dịu dàng."
Tiểu Hùng móc lấy quai đeo cặp sách của Chu Ngộ An, cười không kiềm chế được, Chu Ngộ An nhìn cô, cũng cười theo.
Ngã tư đường trước khi chia tay, Hoa Hâm không biết bị cái gì đột nhiên nhét đồ vào cặp của Tiểu Hùng, Tiểu Hùng chưa kịp phản ứng khoá kéo đã đóng lại rồi.
Hoa Hâm vừa chạy vừa quay đầu nói với cô: "Cậu về nhà hẵng xem, đừng cho Chu Ngộ An xem!"
Tiểu Hùng kỳ quái lục cặp sách, "Thứ gì vậy..."
Đột nhiên khựng lại, một tờ giấy nhỏ kẹp ở tận cùng bên trong cặp sách.
Viết dòng chữ:
"Cuối tuần đi xưởng hoa chơi, không dẫn theo Chu Ngộ An."
Tiểu Hùng ngẩng đầu, thần bí nhìn Chu Ngộ An mà cười hề hề, cậu liếc mắt rồi quay lưng đi. Xớ, có gì đặc biệt hơn người, ai thèm xem.
Cậu đi một đoạn rồi lại quay đầu kêu: "Cậu có đi hay không?"
Tiểu Hùng chạy nhanh cười làm lành theo sau.
-