Gió thổi từng đợt mạnh mẽ làm mái tóc của Thành Minh bay loạn, che đi mất một phần khuôn mặt thanh tú của cậu. Cậu cúi đầu, không dám ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Má cậu vì xấu hổ mà hồng hồng…
Người đàn ông trước mặt cậu, mái tóc đen bị thổi ngược về phía sau làm lộ cả khuôn mặt anh tuấn nhưng có phần lãnh khốc, lạnh lùng. Hắn dùng đôi mắt sáng như mắt diều hâu nhìn chằm chằm vào Thành Minh khiến cậu không dám ngước mắt lên, đầu càng cúi xuống.
– Ngẩng mặt lên cho tôi coi!
Cậu giật mình khi nghe thấy lời nói lạnh lùng đang yêu cầu cậu ngẩng đầu lên. Cậu run sợ trong lòng nhưng cũng có phần mong chờ, từ từ ngước lên nhìn hắn.
Một khuôn mặt thanh tú, trắng hồng hiện lên. Đôi mắt to có vẻ ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào hắn.
Hắn hơi ngây người, nhíu nhíu đôi mắt nhìn mặt cậu.
– Nói lại câu vừa nói với tôi xem nào? – Giọng hắn không mang một chút tình cảm. So với những cơn gió mùa đông đang quật vào người cậu còn lạnh hơn.
– Em… Em thích anh!
– Câu sau cơ?
– Anh có thể hẹn hò với… em không? – Giọng cậu run đến lợi hại.
Cậu biết anh ta chắc chắn là người giống cậu. Vì cậu nhiều lần bắt gặp anh ở quán bar dành cho người đồng tính. Anh thường đi một mình khiến cậu nghĩ anh chưa có người yêu nên hôm nay mới đặc biệt, lấy hết cam đảm hẹn người lên đây để tỏ tình.
– Sao còn chưa ra đây? Định đứng đó nghe lén đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-nhieu-khi-khong-can-loi-to-tinh/201757/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.