Chương trước
Chương sau
Nhìn nó ngồi trên bàn mà cả lớp tức giận trừng mắt trề môi nhìn nó. Nó nhàn nhã lấy xách từ trong cặp ra rồi từ từ mở từng trang sách, liếc nhẹ vào cuốn sách một cái rồi nhìn cả lớp nói:

- Mấy em lấy tập ra học.

Nó đứng lên, Trinh nhìn nó mà thấy tức tối, cô không biết tại sao lại không ưa nó dù nó không làm gì cô, Trinh tự động đứng lên nói:

- Bị đánh chưa tởn hay sao hay là lúc đó chưa đánh nên chưa sợ hả?

Hắn nhìn Trinh một cái rồi cười mỉm, thật là phấn khích khi bạn gái mình cũng không ngoan hiền đến độ bị ăn hiếp mà không dám phản kháng, hăn thật sự càng thích Trinh rồi. Nó nghe Trinh nói thì quay lại cười như không cười cầm viên phấn và chọi một cách nhẹ nhàng, nó nhấm cái hình Đôraêmon trên tường, viên phấn bay vs tốc độ cao gần như nhấm thẳng vào Trinh, Trinh trợn mắt nhìn thì viên phấn bay qua tóc Trinh khiến tóc cô bay bay và viên thẳng bay tới chiếc túi thần kỳ của Đôraêmon. Trinh há mồm, nó thì từ từ đi xuống nhìn Trinh nói:

- Lệch rồi.

Nói rồi nó quay xuống nhặt lấy viên phấn, sau đó cười nhếch mép rồi đi lên bảng, đứng chống hai tay lên bàn nó nói:

- Tôi muốn hỏi là......lớp này muốn học nữa hay không?

Cả lớp như cảm nhận được sự uy hiếp ở đây, nó nhìn cả lớp đang đứng hình mà cảm thấy buồn cười, có cần sợ nó đến mức như thế, nó đang chuẩn bị dạy thì hắn kéo ghế đứng dậy nói:

- Tụi này hoàn toàn không thể chấp nhận việc một ngưới bằng tuổi dạy. Tụi này thà không học chứ học chịu người dạy chính là cậu.

Nghe hắn nói cả lớp như có thêm dũng khí liền gật đầu liền tục và nhau nhau đòi ra khỏi lớp, nó nhìn cảnh tưởng do hắn tạo ra mà nó không hề động đậy, nó chỉ ngồi đó nhìn rồi nhàn nhạt nói:

- Nếu muốn ra.....Được, tôi không ý kiến, nhưng mấy em có thấy mình đang cố ý làm cho người khác ghét bỏ hay không? Một lớp học ngoan hiền và thành tích học tập đỉnh của đỉnh nay là lớp kém cỏi thì ra sao đây.

Cả lớp trừ tụi hắn ra đều trầm lại, nó tự nhiên đóng gặp sách lại rồi nói:

- Tôi biết khả năng của tụi em cực giỏi nhưng đề tui ra dù có tra khảo mạng, sách vở năng cao gì đó thì cũng không có cách giải đâu.

Nói xong nó bước ra khỏi lớp, cả lớp đứng hình, nó muốn đối đầu vs cả lớp này đến cùng hay sao?

Tại nhà nó, mở cánh cổng màu đen cao ngất kia nó liền đi bộ vào nhà, nhà nó khá rộng nếu chỉ có 3 người ở nên nó đã cho người làm được ở trong ngôi biệt thự để không cảm thấy lạnh lẽo. Mở cửa ra nó liền nhìn thấy hai con bạn đang vắt chân lên bàn, một tay ôm gối, một tay lấy nho bỏ vào miệng, mắt nhìn cái ti vi đang sáng đèn, nó đi tới đá vào chân hai con bạn rồi thả mình ngồi xuống dựa hẳn vào ghế sofa, nó ngửa cổ lên nhìn trần nhà, hai con bạn nhìn nó cười nói:

- Lớp 12A1 đang muốn đấu tranh hay sao ấy.

Nghe hai con bạn đồng thanh nói mà nó thấy như là đúng như vậy nhưng mà sự đấu tranh mạnh mẽ này là do tụi hắn tại ra chứ đâu, nó nhìn hai con bạn nói:

- Ờ. Hình như là vậy.

Hai con bạn đối vs sự lạnh đạm sớm đã không quan tâm nay mghe nó nói thì nhất nhất quan tâm vì từ trước tới giờ, nó chưa tứng thừa nhận chuyện gì nhanh như vậy. My liền sờ trán nó rồi nhíu mày một cái, nhàn nhạt nói:

- Chết chưa. Bệnh rồi nà.

Tuyết biết là My chọc nó nhưng vẫn tiếp tay cho My, Tuyết nói:

-Hazzzzz.......Lau lực quá mà. Dạy cái lớp trời đánh đó không mệt mới là lạ.

My gật gù đồng tình, nó nhìn hai đứa, đứa hát đứa bè hợp rơ kinh khủng mà muốn nhào tới đập tới tấp hai đứa, nó bỏ một quả nho vào miệng rồi nói:

- Lớp đó chỉ có cái bề ngoài thôi.

Nghe nó nói hai con bạn thấy khó hiểu, tại sao lại chỉ có bề ngoài, vậy lớp đó không quậy hay sao. Tuyết suy nghĩ thấu đáu một lúc nói:

- Lớp đó suy cho cùng cũng chỉ có vài người là hoàn toàn nổi loạn.

Nó gật đầu, chính xác là tụi hắn là người khởi xướng và cũng là đám nổi loạn.

Sáng hôm sau.

Ánh nắng sớm là thứ khiến người ta thổi mái nhưng đó chỉ là đối vs một số người, còn đối vs tụi nó thì ánh sáng buổi sáng là thứ đáng ghét nhất trên đời. Lết thân xác của mình ra khỏi chân ấm nệm êm, tụi nó đi vào WC để chuẩn bị chạy bộ buổi sáng, tụi nó có thói quen như vây nhưng đôi khi thì lâu lâu mới chạy. Đi xuống nhà, mỗi đứa lấy một chay nước, vắt khăn lên vai và mang giầy vào, cuối cùng là hành trình đi chạy bộ, ra khỏi nhà tụi nó liền chạy một cách chậm rãi, không thể phủ nhận là tụi nó quá đẹp trai, dù chỉ là đồ thể thao đơn giản nhưng nhìn ở góc độ nào cũng toát lên vẻ đẹp khó cưỡng. Chạy một lúc thì tụi nó ngừng lại vì tụi nó nhìn thấy người không nên nhìn, thấy thứ mà không muốn thấy, với tính cách của nó, nó sẽ không quan tâm mà tiếp tục chạy nhưng hai con bạn nó thì khác, hai đứa cứ im liềm không nhút nhít. Nó đành đi tới dậm vào chân hai con bạn, hai đứa vì đau mà liếc nó không nói nên lời bởi quá là đau, từ phái xa có 6 người đang đi lại, tụi nó đành coi như không khí bỏ đi thì Trinh lên tiếng:

- Bỏ chạy? Hôm qua oai lắm mà?

Cô nàng biết là hắn sẽ bảo vệ nên lên tiếng sỉa sói nó, nó nhếch mép cười đưa tay lấy một cái cây, Trinh điếng người, nó đi tới cười nói:

- Nếu thích tôi chiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.