Bị cô nhắc đến, trong lòng Ôn Thiển lộp bộp một chút, cô ta gắng gượng bình tĩnh nói: “Tôi... làm sao mà biết được. Nhưng nếu tôi là cô, tôi chắc chắn sẽ tra đến cùng.”
Nguyễn Tinh Vãn nói: “Hôm qua có người nói với tôi rằng, thế giới này không chỉ có đen và trắng, tôi cũng muốn nhân cơ hội này để nhìn xem, ngoài đen trắng ra, thế giới này rốt cuộc còn có những màu sắc nào khác.”
Nghe được những lời này, tay đặt bên người của Ôn Thiển gắt gao nắm chặt lại.
Cô ta gần như có thể xác nhận, Nguyễn Tinh Vãn đã biết việc tối qua là do cô ta làm, mà mục đích của những lời này, chẳng qua là để nói cho cô ta biết, bằng chứng chống lại cô ta đã nằm trong tay cô, cô ta chỉ có thể để cô nắm giữ!
Ra khỏi văn phòng của Lâm Tư, Nguyễn Tinh Vãn bị Bùi Sam Sam kéo đến góc phòng uống trà.
Bùi Sam Sam nói: “Mình nghe nói về việc tối qua rồi, tổng biên tập Lâm nói đã điều tra, còn điều tra cái gì nữa, việc này làm sao có thể vừa khéo đến như vậy, chắc chắn là Ôn Thiển làm, nếu không phải thì... mình sẽ lấy đầu xuống cho cô ta đá!”
Nguyễn Tinh Vãn cười nhẹ: “Đừng kích động thế, cho dù chúng ta biết là do cô ta làm, cũng không có bằng chứng, nếu bị cô ta cắn ngược lại một cái vậy thì mất nhiều hơn được.”
“Lẽ nào cứ bỏ qua như vậy sao?”
“Tất nhiên không.”
Sở dĩ cô biết chắc chắn chuyện này là do Ổn Thiển làm, là vì cô từng tận mắt chứng kiến Ôn Thiển ném chiếc dây chuyền được làm riêng cho Lâm Tri Ý vào thùng rác, mà Ôn Thiển lại nói làm mất rồi.
Chi tiết này Ôn Thiển sẽ không chú ý tới, chỉ là nếu tối qua không có sự can thiệp của Quý Hoài Kiến, vậy thì cô sớm đã bị người ta bôi nhọ phỉ nhổ rồi, bên phía Thành Quang cũng sẽ vì các loại tin vịt mà tự bảo toàn mình, hoàn toàn không có tinh thần và sức lực để giúp cô điều tra chuyện này. Thậm chí còn sẽ cố kỵ lời đồn mà vạch rõ giới hạn với cô.
Như vậy cho dù Nguyễn Tinh Vãn biết rõ vấn đề xuất hiện trên người Ôn Thiến, lúc đó cũng chẳng ai tin lời cô, sẽ chỉ cảm thấy cô vì tẩy trắng cho bản thân mà vu oan cho người khác.
Mà cô ngoài việc nhìn thấy Ôn Thiển ném chiếc dây chuyền vào thùng rác ra, không còn bằng chứng nào khác có thể chứng minh lời cô.
Không thể không nói, bước đi này của Ôn Thiển mặc dù mạo hiểm, nhưng một khi kế hoạch thành công, đối với cô ta mà nói là cầu chiến thắng trong mạo hiểm.
Những lời cô vừa nói trong văn phòng của Lâm Tư, đã đủ để khiến Ôn Thiển không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Sau khi Bùi Sam Sam kích động mắng mỏ Ôn Thiển một hồi, lại nói: “Nhưng mình vẫn rất tò mò, cuối cùng là ai đang giúp cô ta, thậm chí có thể làm đến một giọt nước cũng không lọt, đúng là có bản lĩnh.”
Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu.
Bùi Sam Sam lại nói: “Hay là chúng ta đi tìm Quý Hoài Kiến lấy camera giám sát đi? Chỉ khi nào tìm được người giúp đỡ cô ta, chúng ta mới có bằng chứng.”
“Bỏ đi, cứ như vậy thôi, thuận theo tự nhiên.”
Cô đã gây quá nhiều rắc rối cho Quý Hoài Kiến rồi.
Bùi Sam Sam biết cô đang nghĩ gì, sau khi thở dài một hơi, liền thay đổi chủ đề, nhìn vào bụng cô, lời nói thấm thía: “Sau này nhiệm vụ của bé sẽ là bảo vệ mẹ bé cho tốt nhé, đừng để mẹ bé bị người xấu bắt nạt nữa, nhất là người cha xấu xa của bé!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]